Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 792: Miếng sắt đen biến hóa

Chương 792: Miếng sắt đen biến hóa
Dường như cảm nhận được cái gì, Tinh Nguyệt Kiếm trên kệ phát ra tiếng “vù vù” như bị động đất.
Linh tính của Thánh Khí mạnh hơn so với Huyền Khí, cho dù bây giờ Diệp Viễn đã thay hình đổi dạng, nhưng nó vẫn nhận ra hắn đã từng là chủ nhân.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười, cầm Tinh Nguyệt Kiếm trong tay.
Lần nữa gặp lại, Diệp Viễn cảm thấy chua xót trong lòng.
Tinh Nguyệt Kiếm làm bạn với hắn hai trăm năm, nhưng mà so với Vô Cực Đỉnh thì đã bị hắn lạnh nhạt quá nhiều.
Lúc này gặp lại Tinh Nguyệt Kiếm, Diệp Viễn có loại cảm giác thân thiết không nói ra được. Những cảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu Diệp Viễn tựa như là mới xảy ra ngày hôm qua.
“Lão đầu, chúng ta cùng nhau cố gắng trở lại đỉnh phong, tiếu ngạo Thần Vực!”
Mây mù trên người Diệp Viễn bị quét sạch, thay vào đó là sự kiên định chưa từng có.
Tinh Nguyệt Kiếm phát ra từng âm thanh khe khẽ, rõ ràng là đang đáp lại lời tuyên bố của Diệp Viễn.
Diệp Viễn kiểm tra qua Tinh Nguyệt Kiếm một lần, phát hiện nó thực sự hư hại vô cùng nghiêm trọng. Hắn cũng không có bao nhiêu thành tựu ở đạo luyện khí, nếu muốn để Tinh Nguyệt Kiếm trở lại trạng thái tốt nhất, thì vẫn phải tìm một tông sư luyện khí.
Có điều cho dù hư hại nghiêm trọng như vậy, thì Tinh Nguyệt Kiếm cũng cao hơn Huyễn Dĩnh Kiếm không chỉ một cấp bậc.
Hơn nữa mức độ quen thuộc của Diệp Viễn với Tinh Nguyệt Kiếm không phải là thứ mà những binh khí khác có thể so sánh được.
Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm là do Diệp Viễn dùng Tinh Nguyệt Kiếm sáng tạo ra.

Trở lại chỗ ở, Diệp Viễn lập tức lựa chọn bế quan.
Chỗ ở đều là do thánh địa cung cấp, thủ vệ nghiêm ngặt, Diệp Viễn cũng không lo lắng có người sẽ mơ ước Tinh Nguyệt Kiếm của hắn.
Tâm niệm vừa động, Diệp Viễn đã đi vào trong Hạo Thiên Tháp.
Miếng sắt màu đen lẳng lặng lơ lửng trước mặt Diệp Viễn, thần thức Diệp Viễn lướt nhanh về phía miếng sắt, quả nhiên văn tự màu vàng kim trong thần thức có phản ứng.
Trước đây Diệp Viễn chỉ là vừa chạm vào là lập tức thu lại, cũng không có nghiêm túc cảm thụ.
Lúc này cẩn thận lĩnh ngộ, phát hiện văn tự màu vàng kim chuyển động dị thường, cũng không có mãnh liệt như hắn tưởng tượng.
“A… đây dường như là một loại cộng hưởng, nhưng mà rốt cuộc loại cộng hưởng này là cái gì? Trừ cái đó ra, hình như tấm sắt màu đen này cũng không có chỗ nào đặc biệt.”
Sau một hồi cảm thụ, Diệp Viễn cũng khá chán nản. Bởi vì dường như tác dụng của miếng sắt màu đen này cũng không lớn như tưởng tượng.
Lẽ nào, mười triệu địa nguyên tinh này thật sự đổ xuống sông xuống biển rồi hả?
Đương nhiên Diệp Viễn sẽ không cam lòng, vì hắn mất một thời gian dài vất vả tìm tòi văn tự màu vàng kim kia, sao hắn có thể cam tâm bỏ đi như vậy?
“Nếu còn không có phản ứng, ta sẽ luyện hóa hết ngươi! Ta lại thật muốn xem xem, rốt cuộc thì ngươi là cái thứ đồ gì!”
Nhưng mà quá trình luyện hóa cũng không đơn giản như Diệp Viễn tưởng tượng.
Miếng sắt màu đen này hiển nhiên không phải là vật bình thường, Diệp Viễn hao phí cả ngày cũng chỉ luyện hóa được một phần mười.
Dựa theo tiến độ này, thì đừng nghĩ đến việc luyện hóa xong trước khi bắt đầu cuộc thi.
Có điều Diệp Viễn cũng không thiếu kiên nhẫn, ngày thứ hai, hắn lại luyện hóa một phần mười nữa, nhưng mà miếng sắt màu đen này vẫn không có phản ứng gì.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, đến ngày thứ năm thì cuối cùng miếng sắt màu đen này cũng có chút biến hóa!
Sự biến hóa này, khiến Diệp Viễn vui mừng như điên!
Ngày thứ năm, Diệp Viễn đã luyện hóa được gần một nửa tiến độ. Bên trên miếng sắt màu đen, lại tróc ra một mảnh, hiện ra một vệt màu vàng kim!
Một vệt màu vàng kim này nhìn qua giống như là bút họa nào đó. Diệp Viễn đem kim sắc văn tự trong thần thức so sánh với vật này, phát hiện có nhiều văn tự phù hợp với bút họa đó.
“Lẽ nào, những ghi chép trên miếng sắt màu đen này, lại chính là văn tự màu vàng kim? Trước đây không chú ý tới, nhưng mà bây giờ xem ra, miếng sắt màu đen này lại giống như một mảnh vỡ của lô đỉnh! Chẳng lẽ… đây là mảnh vỡ trên dược đỉnh của cường giả Thần Cảnh?” Diệp Viễn lớn gan suy đoán.
Ngày thứ sáu, cuối cùng cuộc thi tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử cũng bắt đầu!
Quy định của cuộc thi chung kết vô cùng khoa trương, có điều cũng là kiểm tra thực lực chân chính của võ giả.
Sáu mươi tuyển thủ được đánh số từ một đến sáu mươi, mỗi ngày sẽ tiến hành ba trận tỷ thí. Đối thủ của mỗi lần tỷ thí đều không giống nhau, cho đến khi mỗi người đều tỷ thí với tất cả đối thủ mới thôi!
Nói cách khác, mỗi người tuyển thủ sẽ phải tiến hành năm mươi chín trận đấu với người khác!
Cuối cùng, dựa theo số trận thắng để quyết định thứ hạng!
Trận chung kết này sẽ kéo dài hai mươi ngày.
Quy định thi đấu như vậy, không cho phép có một chút đầu cơ trục lợi nào, mỗi một tuyển thủ đều phải toàn lực ứng phó với mỗi một cuộc đấu, mới có thể lấy được thứ hạng tốt nhất.
Khi Bùi Văn Cường nhìn thấy Diệp Viễn, trên mặt nở nụ cười cực kỳ cổ quái.
“Nghe nói, ngươi khiến tiểu tử thối Ngũ gia đó ăn một quả hố lớn, ha ha, thật là hả lòng hả dạ, ta sớm đã khó chịu tiểu tử kia rồi! Vừa nghĩ tới tên mặt ngựa Ngũ Kiếm Thanh kia, ngươi không biết là ta sảng khoái thế nào đâu! Không biết là tiểu tử Ngũ Kiếm Thanh kia biết ngươi có lệnh bài hoàng kim, thì có còn dám nghi ngờ ngươi hay không, ha ha ha, thật là cười chết ta rồi.”
Lúc Bùi Văn Cường nhìn thấy lệnh bài hoàng kim của Diệp Viễn cũng đã bị dọa sợ không nhẹ.
Thứ đồ này, căn bản không phải là thứ có thể tính toán bằng địa nguyên tinh được, thế mà tên Ngũ Kiếm Đồng kia lại còn dám nghi ngờ năng lực thanh toán của Diệp Viễn.
Đáng đời hắn ăn quả đắng!
Diệp Viễn liếc mắt nói: “Bớt nói nhảm đi, chúng ta có số thứ tự chưa?”
Bùi Văn Cường cũng không để ý, cười nói: “Đi đi, ngươi là số bảy. Đường Phàm số hai mươi ba, Mục Vân là năm mươi mốt.”
Mã số này là rút ra sau đó, cũng không thể hiện là tốt hay xấu. Bất kể như thế nào, bọn họ đều sẽ phải đấu với mỗi một đối thủ.
Hơn nữa từng người ở trận chung kết này đều không phải là hạng xoàng, dường như đối thủ là ai thì cũng không quan trọng.
“Số bảy, cũng không tệ lắm. Ta sẽ gặp tên Nạp Lan Sơ đó ở trận thứ mấy?” Diệp Viễn hỏi.
“Ha, ta đã sớm giúp ngươi xem qua cái này rồi, ở trận bốn mươi mới gặp hắn. Có điều ngươi cũng đừng xem thường, ở trước hắn có mấy cường thủ ngươi phải chú ý.” Dường như Bùi Văn Cường đã sớm biết được suy nghĩ của Diệp Viễn, nên lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Viễn gật gật đầu, cũng không để ý cái này lắm.
Hắn cùng đám người Đường Phàm, Mục Vân tập trung đến quảng trường Xích Hà.
Quảng trường Xích Hà nằm ở vùng đất trung tâm của thánh địa, cực kỳ rộng lớn.
Lần thi tuyển này, là đại sự từ trước đến giờ chưa bao giờ có ở Thánh Địa Xích Hà, đây cũng là võ đài mà các đại gia tộc ở thánh địa âm thầm đọ sức, cho nên thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Đại trưởng lão, rốt cuộc thánh chủ tổ chức cuộc thi tuyển chọn này là có ý gì? Theo ta thấy, người đứng đầu nhất định là Nạp Lan Sơ rồi, có cần thiết phải tổ chức cuộc thi này sao?”
“Cường giả Đạo Huyền Cảnh có thể âm thầm nhìn thấu thiên cơ. Tâm tư của thánh chủ như thế nào là thứ mà chúng ta có thể suy đoán được sao? Nạp Lan Sơ đúng là thiên tài khó gặp ngàn năm qua, có điều nếu muốn nói nhất định sẽ đoạt được vị trí đầu thì ta cũng không dám chắc. Lần thi đấu này, đã chọn được không ít tiểu tử thú vị!”
“Không phải thế chứ? Thực lực của Nạp Lan Sơ hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu thánh địa, cho dù là Ngũ Kiếm Đồng thì cũng kém hắn một mảng lớn. Những người ở phân khu thi đấu khác chọn ra lại có thể ganh đua cao thấp với hắn sao?”
“Ha ha, ngươi chờ xem là biết rồi!”
Cuộc thi còn chưa bắt đầu mà đại trưởng lão của Thánh Địa Xích Hà đã tràn đầy lòng tin với lần thi đấu này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất