Chương 800: Trương Thiên Dực quỷ dị.
Ngày thứ hai sau khi Nạp Lan Sơ rời đi, Thánh địa truyền đến một tin tức.
Số người tiến vào Xích Hà Cốc lần này từ ba tăng lên sáu người!
Ngay khi tin tức này đưa ra thì toàn trường lập tức bùng nổ.
Căn cứ theo tin tức của thánh điện, thánh tử và chuẩn thánh tử sẽ tương xứng chọn ra mỗi bên ba người để tiến nhập vào Xích Hà Cốc.
Điều này có nghĩa là chuẩn thánh tử chỉ cần lọt vào hạng trước ba của cuộc so tài tuyển chọn là có thể tiến vào Xích Hà Cốc!
Đối với những thiên tài này mà nói thì chỉ một hạn ngạch thật sự hết sức khó khăn. Trừ phi thực lực đạt đến trình độ như Diệp Viễn và Nạp Lan Sơ, còn không thì đừng nghĩ tới.
Ba cái danh ngạch, hiển nhiên là tạo cơ hội cho những thiên tài thuộc hạng hai như Hàn Phong, Ngũ Kiếm Đồng.
Vào ngày thứ mười lăm, mỗi một người trong những thiên tài này đều chiến đấu rất máu lửa, ở trên đài bán mạng công kích đối thủ cũng chính là vì muốn giành thắng lợi.
Đặc biệt là những tên thiên tài lọt vào top năm, ngoại trừ Trương Thiên Dực vẫn chưa một lần nếm mùi thất bại ra thì những người khác phần lớn là thua hai đến ba trận.
Vì vậy trận chiến giữa bọn họ rất là quan trọng.
Thật trùng hợp là, ngày tranh giải thứ mười lăm Ngũ Kiếm Đồng đã đụng phải Diệp Viễn.
Trên lôi đài, sắc mặt của Ngũ Kiếm Đồng vô cùng khó coi nhưng hắn lại chậm chạp không dám động tay.
"Này, vì sao vẫn chưa động thủ? Ta nhớ ngươi đã từng nói đừng để ta gặp phải ngươi ở trên lôi đài, nếu không sẽ khiến ta chết rất khó coi mà. Bây giờ chúng ta đụng phải nhau vì sao lại không động thủ đi?" Diệp Viễn chế nhạo nói.
Cho tới bây giờ, Ngũ Kiếm Đồng tổng cộng thua hai trận, một là bại bởi Nạp Lan Sơ, một là bại bởi Trương Thiên Dực.
Chiến tích này cũng không tệ lắm, xếp hạng cũng khá cao.
Nhưng nếu trận này tiếp tục bại cho Diệp Viễn thì tình hình của hắn rất không ổn.
Nhưng mà, đã xem qua cuộc đại chiến giữa Diệp Viễn và Nạp Lan Sơ, Ngũ Kiếm Đồng làm sao còn dám ra tay?
Hắn cũng không muốn cho Diệp Viễn cơ hội làm nhục mình!
Ngũ Kiếm Đồng cắn răng nói: "Ta nhận thua!"
Diệp Viễn cũng không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, cười nói: "Lựa chọn rất sáng suốt, nếu không thì có khả năng ngươi không có biện pháp nào đứng dưới lôi đài được nữa."
Ngũ Kiếm Đồng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp rời lôi đài.
Trận này nhận thua, tiếp theo hắn phải đổ máu cho Hàn Phong rồi.
Trừ Diệp Viễn và Trương Thiên Dực ra thì người có hy vọng tiến vào Xích Hà Cốc nhất chính là Hàn Phong và Ngũ Kiếm Đồng.
Mặc dù Hàn Phong đã lĩnh ngộ chân ý vô thượng nhưng cảnh giới hơi thấp một chút, chỉ có Vô Lượng Cảnh tầng bảy.
Nếu không phải như vậy thì Ngũ Kiếm Đồng đã trực tiếp rút lui.
Trước đây Lý Tông Đào biểu hiện vô cùng chói mắt, sau đó chiến đấu lại bại trận tiên tục, trên căn bản đã rút lui khỏi cuộc chiến tranh đoạt của Xích Hà Cốc.
Sau khi Nạp Lan Sơ rút lui, bây giờ tất cả tiêu điểm đều tập trung vào trên người Diệp Viễn và Trương Thiên Dực.
Tên Trương Thiên Dực này rất quỷ dị, rõ ràng chưa cảm ngộ được chân ý vô thượng nhưng thực lực lại cường đại ngoài dự đoán của mọi người. Cho đến bây giờ vẫn chưa bại một lần.
Những võ giả thiên tài đã đối chiến qua với hắn, sau khi thua trận đều cảm thấy có chút không giải thích được, thật sự không biết vì sao mà thất bại.
Cho dù là mạnh như Hàn Phong thì cũng bị ăn thiệt thòi dưới tay Trương Thiên Dực.
Tất nhiên, đây cũng là vận khí của Trương Thiên Dực tốt, cho đến bây giờ vẫn chưa đụng phải Diệp Viễn và Nạp Lan Sơ.
Nạp Lan Sơ đã rút lui, dĩ nhiên hai người chiến đấu là vì hạng nhất của cuộc so tài.
Rốt cuộc, đến ngày thứ mười tám Diệp Viễn và Trương Thiên Dực đã gặp nhau.
"Diệp Viễn, ta biết ý cảnh của ngươi rất cao, nhưng trước mặt ta, ý cảnh của ngươi có cao hơn nữa cũng vô ích! Việc Nạp Lan Sơ rút lui cũng coi như hắn có thể giữ được mặt mũi của mình, nếu không hắn nhất định sẽ bại dưới tay ta!"
Thực lực của Diệp Viễn đã được công nhận rất đáng sợ, nhưng dường như Trương Thiên Dực cũng không thèm để ý.
Đối mặt với khiêu khích như vậy, cho đến giờ Diệp Viễn vẫn lựa chọn coi nhẹ.
Có tiếp tục lớn tiếng nói những lời tàn độc cũng vô dụng, chỉ có đấu một trận phân thắng thua.
Một tên thậm chí còn chưa lĩnh ngộ chân ý vô thượng, Diệp Viễn cảm thấy hắn không có bất cứ sự uy hiếp gì với mình cả.
"Sau khi thắng được ta rồi hẵng lớn giọng như vậy." Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
"Ha, như ngươi mong muốn!"
Trương Thiên Dực cười lạnh một tiếng, trường kiếm theo người mà lên, tốc độ nhìn thì rất chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Viễn.
Nhưng loại tốc độ này, căn bản là không có chút uy hiếp nào với Diệp Viễn.
Hai kiếm chạm nhau, âm thanh kim loại va chạm tóe ra kịch liệt.
Công kích của Trương Thiên Dực quả thật không tệ, nhưng phải nói dường như uy lực còn kém Hàn Phong một ít.
Nhưng mà ngay lúc này, một lực lượng quỷ dị từ thân kiếm lan tràn lên xông thẳng vào thần hồn của Diệp Viễn!
Loại lực lượng công kích này không mạnh, tựa hồ đối với thần hồn cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Nhưng khi bị lực lượng quỷ dị này công kích động tác của Diệp Viễn không khỏi cứng lại.
Nhưng cũng chính lúc này, Trương Thiên Dực đột nhiên thay đổi chiêu thức, đẩy Huyễn Dĩnh Kiếm của Diệp Viễn ra đâm thẳng vào ngực!
Đối với cách công kích của Trương Thiên Dực, Diệp Viễn đã có nghe qua từ trước.
Từ trước đến nay hắn sẽ không so chiêu với người khác, khi cuộc so tài bắt đầu hắn lập tức cuốn lấy đối thủ, không hề cho đối thủ cơ hội phóng đại chiêu thức.
Mà một khi đã bị hắn dây dưa thì đối phương cũng không có cơ hội sử dụng tuyệt chiêu.
Cuối cùng, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao bại trận.
Rất hiển nhiên, lần này Diệp Viễn cũng bị lâm vào cái vòng luẩn quẩn này.
Diệp Viễn né người một cái, tránh được một chiêu nguy hiểm này của Trương Thiên Dực.
Nhưng chỉ sau một khắc, kiếm của Trương Thiên Dực lại đến giống như ruồi quấn chân vậy.
Huyễn Dĩnh Kiếm của Diệp Viễn gạt một cái, lần nữa đẩy kiếm của Trương Thiên Dực ra.
Ngay tại thời khắc hai kiếm chạm nhau kia, lại là một đạo công kích quỷ dị hướng về phía thần hồn của Diệp Viễn.
Bắt đầu từ nhát kiếm thứ nhất, Kiếm của Trương Thiên Dực vây quanh thân Diệp Viễn không rời một thước, gần như khiến người ta hít thở không thông.
Hơn nữa đúng là kiếm pháp của hắn vô cùng tuyệt diệu, dường như chỉ dùng cho đánh cận chiến, dù cho Diệp Viễn cố gắng thoát cũng không có cách nào thoát khỏi.
Nhìn một màn này, mọi người vây xem đều được mở rộng tầm mắt.
"Lại đến rồi! Chẵng lẽ ngay cả Diệp Viễn cũng không phá được lời nguyền của Trương Thiên Dực sao?"
"Mặc dù Trương Thiên Dực không có lĩnh ngộ chân ý vô thượng, nhưng chiêu kiếm này quả thật tuyệt diệu vô cùng, trừ phi có võ thuật cận chiến cực mạnh nếu không thì cũng không phải là đối thủ của hắn. Bây giờ Diệp Viễn đã hoàn toàn bị hắn chế trụ, nếu không có bất ngờ xảy ra thì đại cuộc đã rõ."
“Thật không ngờ! Diệp Viễn đánh bại cả Nạp Lan Sơ, bây giờ lại thắng không nổi Trương Thiên Dực! Ta thật sự không cảm giác được Tên Trương Thiên Dực này mạnh ở điểm nào, hết lần này tới lần khác tất cả mọi người đều không đánh lại hắn, hết sức tà môn."
Nói đến loại phương pháp chiến thắng này của Trương Thiên Dực đều khiến mọi người thấy rất không phục.
Mỗi lần hắn thắng người khác đều không sạch sẽ gọn gàng như Diệp Viễn và Nạp Lan Sơ bọn họ. Trừ phi có thực lực yếu hơn còn không thì mỗi lần đánh đều lên đến hơn trăm hiệp, thậm chí là mấy trăm hiệp, khó khăn lắm mới chiến thắng được đối thủ.
Cho nên thất bại sau khi giao thủ với Trương Thiên Dực, quay đầu suy nghĩ một chút đều cảm thấy rất không phục, cảm thấy thực lực của bản thân so với hắn không hẳn là yếu hơn.
Nhưng đến cuối cùng vì sao người thua lại là chính mình?
Cuộc so tài tuyển chọn lần này đã gần đến hồi cuối, nhưng cho đến bây giờ mọi người vẫn không suy nghĩ ra vì sao Trương Thiên Dực có thể giành được chiến thắng liên tiếp như vậy.
Trương Thiên Dực thấy Diệp Viễn cố gắng chống đỡ trái phải, dáng vẻ sắp nhịn không nổi thì trong lòng rất đắc ý.
Chân ý vô thượng thì thế nào?
Không sử dụng được chiêu thức, ý cảnh có mạnh hơn nữa thì có ích lợi gì?
Trương Thiên Dực đang tự đắc ý thì một cỗ khí tức của Chân Long đột nhiên bùng nổ!
"Đinh!"
Diệp Viễn lại quăng kiếm ra, một quyền đỡ lấy một kiếm này của Trương Thiên Dực, đẩy trường kiếm của hắn ra.