Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 799: Thánh đồ.

Chương 799: Thánh đồ.
"Ta thua rồi..."
Nạp Lan Sơ rất bình tĩnh, cũng không có cái cảm giác mất mát khi bị người khác kéo khỏi ghế vương giả như trong tưởng tượng.
"Ngươi không hề thua, nếu như đây là cuộc chiến sinh tử thì thắng bại khó liệu được." Diệp Viễn nói.
Nạp Lan Sơ lắc đầu: "Thua chính là thua, ta sẽ không kiếm cớ cho thất bại của mình. Hơn nữa ta biết, cho dù là cuộc chiến sinh tử, đến sau cùng thì người thắng kia vẫn là ngươi!"
Nạp Lan Sơ có thể cảm nhận được chí khí sát phạt trong kiếm ý của Diệp Viễn, chứng minh kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Viễn hơn hắn rất rất nhiều.
Bỗng nhiên, Nạp Lan Sơ xoay người về phía đài cao, chắp tay nói: "Đại trưởng lão, từ hôm nay trở đi ta rút lui khỏi cuộc so tài tuyển chọn lần này!"
"Cái gì! Nạp Lan Sơ muốn rút lui khỏi cuộc so tài!"
"Đùa gì vậy! Cho dù là Nạp Lan Sơ thua thì ít nhất vẫn là hạng nhì chứ? Hơn nữa lĩnh ngộ của hắn lại là chân ý vô thượng Quang Minh cực kỳ hiếm thấy, chắc hẳn Thánh Địa đã ra sức bồi dưỡng hắn, vậy mà hắn lại lựa chọn rút lui khỏi cuộc so tài!"
"Tên nhóc này, sẽ không phải vì thua mà bị đả kích chứ?"
Quyết định của Nạp Lan Sơ đưa tới cho đám người một trận xôn xao.
Tuy rằng Nạp Lan Sơ thua nhưng trình độ thiên tài của hắn không thể nghi ngờ.
Nhưng mà bây giờ hắn lại lựa chọn rút lui.
Tên Nạp Lan Sơ này, tâm hồn cũng yếu đuối quá đi?
Nhưng nghĩ kỹ một chút cũng không kỳ quái, dẫu sao thì thiên tài như Nạp Lan Sơ cho đến bây giờ vẫn chưa bị bại qua, xem ra lần thất bại này đã đả kích rất lớn đến hắn.
Đại trưởng lão trầm mặc chốc lát, sau đó nói: "Vì sao?"
"Nạp Lan Sơ muốn rời khỏi Thánh Địa, đi ra ngoài xông xáo, mong đại trưởng lão thành toàn!" Nạp Lan Sơ trả lời một cách kiên định.
Lại là một hồi trầm mặc, Nạp Lan Sơ cũng không hấp tấp, chờ đợi câu trả lời của đại trưởng lão.
Một lúc lâu sau, đại trưởng lão chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi đi đi. Hãy nhớ, Thánh Địa Xích Hà là nhà của ngươi!"
Nạp Lan Sơ khom người tạ lễ nói: "Đa tạ đại trưởng lão thành toàn!"
Nói xong hắn xoay người lại nói với Diệp Viễn: "Ngươi nói không sai, đúng là ta chưa gặp qua thiên tài chân chính! Diệp Viễn, cảm ơn ngươi hôm nay làm ta thức tỉnh hoàn toàn. Một ngày trong tương lai nhất định ta sẽ đánh bại ngươi!"
Diệp Viễn cười nói: "Được, ta đợi ngươi."
Nạp Lan Sơ có thể cảm ngộ chân ý vô thượng Quang Minh, có thể thấy thiên tư của hắn cao bao nhiêu. Nếu cứ một mực vùi mình ở Xích Hà thì thật là lãng phí thiên tư của hắn.
Xích Hà Cốc là một đạo cơ duyên nhưng chưa chắc đã là cơ duyên của Nạp Lan Sơ.
Con đường cường giả có rất nhiều thứ, nhưng nếu cứ xưng vương xưng bá một vùng thì khẳng định đó không phải là con đường của cường giả.
Cho nên đối với quyết định này của Nạp Lan Sơ, Diệp Viễn cũng hết sức thưởng thức.
Hơn nữa, thiên tài như Nạp Lan Sơ và Ngũ Kiếm Đồng không giống nhau, hắn thua được, cũng buông được, tương lai nhất định sẽ có thành tựu.
Nạp Lan Sơ chỉ như vậy mà rời khỏi Thánh Địa, đây là việc tất cả mọi người đều không lường trước.
Ban đầu lúc mở màn cuộc so tài, Nạp Lan Sơ cũng đã được cho là thí sinh đứng đầu. Đến sau cùng lại là người chủ động buông tha cuộc so tài.
Nhưng mà việc Nạp Lan Sơ rút lui cũng làm cho những người xếp hạng trước mười tranh đoạt ác liệt hẳn lên.
Trong Thánh Địa Xích Hà, có một thân ảnh già nua lộ ra vẻ tịch mịch.
Đại trưởng lão đứng một bên, vẻ mặt có chút kích động.
"Thánh chủ, sức khỏe của người bây giờ đưa ba người đi vào đã là cực hạn, làm sao có thể đưa nhiều thêm ba người nữa đi vào được chứ?" Đại trưởng lão cắn răng nói.
Bóng người già nua này lại chính là thánh chủ của Thánh địa Xích Hà!
Nghe thấy lời của đại trưởng lão, thánh chủ xoay người nhìn hắn một chút rồi cười nói: "Ngày tháng của ta đã không còn nhiều nữa, thừa dịp nắm xương già này vẫn còn có chút chỗ dùng, tranh thủ lưu một vài hương hỏa cho Thánh Địa Xích Hà thôi. Ài, là Đồ U ta vô năng, cuối cùng lại để Thánh địa Xích Hà thua trên tay ta. Cuộc so tài tuyển chọn lần này đúng là phát hiện được mấy hạt giống tốt, nếu bọn họ có thể cảm niệm ân tình của Thánh Địa Xích Hà thì ngày khác có lẽ sẽ lại có thể xây dựng lại Thánh Địa Xích Hà cũng không chừng."
Đại trưởng lão nghe được những lời đó, nước mắt tuôn dài nói: "Năm đó nếu không phải vì cứu mạng mấy người chúng ta mà thánh chủ đối phó với mấy thánh đồ kia cần gì phải cưỡng ép thi triển đại pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí, làm cho hao tổn biết bao nhiêu thọ nguyên? Tai họa hôm nay, không phải sai ở thánh chủ mà sai ở chúng ta!"
Đồ U cười, khoát khoát tay nói: "Chuyện đã qua rồi không cần phải nhiều lời. Đưa vài người bọn họ đi vào, chẳng qua ta chỉ hao tổn một ít thọ nguyên mà thôi, cũng không phải lập tức sẽ hóa kiếp, ngươi không cần phải như vậy."
Trầm Khâm rưng rưng không nói, nhưng sâu trong nội tâm lại lo lắng tự trách không thiếu một chút nào.
Thánh chủ, rốt cuộc tên thánh đồ kia có lai lịch gì mà thực lực lại cường đại như vậy? Rõ ràng chỉ có thực lực Vô Tướng Cảnh nhưng ngay cả người cũng không phải là đối thủ của hắn." Trầm Khâm thấy ý của Đồ U đã quyết, không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài.
Mặt Đồ U lộ vẻ ngưng trọng, sau đó có chút sợ hãi nói: "Bất kể là lai lịch gì cũng đều không phải kẻ chúng ta có thể chọc được. Những năm này ta hao tốn không ít tinh lực cũng chỉ thám thính được một chút xíu tin tức. Mấy thập niên trở lại đây, không chỉ riêng Thánh Địa Xích Hà chúng ta bị đoạt thánh vật. Liên quan đến mấy cái vực phụ cận Bạch Vũ Vực của chúng ta, thân ảnh của bọn hắn xuất hiện cũng được vài lần. Chỉ là sự tình như thế này ở mỗi ngõ ngách của Thần Vực đều phát sinh cho nên không ai quan tâm đến mà thôi."
Trầm Khâm nghe vậy trong lòng cả kinh, hắn không ngờ trong những năm này thánh chủ lại đứng trong bóng tối dò hỏi tin tức của đối phương. Mà hắn, một chút cũng không hề biết!
Trầm Khâm biết Đồ U vô cùng tín nhiệm mình nhưng chuyện này từ đầu đến đuôi hắn cũng chẳng hay biết gì.
Đó càng chứng minh là chuyện này tuyệt đối vô cùng nguy hiểm.
Sợ rằng vì để dò ra một chút xíu tin tức này mà Thánh chủ đã bỏ ra một cái giá không nhỏ.
"Thánh chủ... phát hiện được cái gì? Cái thánh đồ gì đó, rốt cuộc có lai lịch gì?" Trầm Khâm không nhịn được tò mò hỏi.
Hắn hận tên thánh đồ này đến tận xương. Nếu như không có chuyện của năm đó thì có lẽ thánh chủ đã đột phá Đạo Huyền Cảnh tầng hai, còn Thánh Địa Xích Hà thì đã trở thành Thánh Địa cấp tám.
Nhưng mà bây giờ, hết thảy đều xong rồi! Thánh Địa Xích Hà có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề.
Thánh chủ thở dài một cái nói: "Mấy thập niên gần đây, có không ít thánh khí của không ít đại thế lực đều bị đánh cắp hoặc là bị đoạt. Trong đó, có không ít Thánh Địa cấp tám, cấp bảy, cấp sáu, dĩ nhiên cũng có một vài thế lực nhỏ. Mà sau lưng những chuyện này đều có thân ảnh của những người áo đen kia. Bọn họ có những cách xưng hô khác nhau, nhưng đều có mang một chữ "Thánh"! Có thánh đồ, thánh binh thậm chí là thánh tướng! Mà trong số bọn hắn, thánh đồ có thực lực kém nhất cũng là Vô Tướng Cảnh hậu kỳ!
Trầm Khâm nghe vậy thì thất kinh, một tên thánh đồ mà đã có thực lực đáng sợ như vậy rồi, vậy thực lực của thánh tướng gì đó sẽ mạnh bao nhiêu?
Phải biết là, tên thánh đồ xuất hiện ở Thánh Địa Xích Hà vẻn vẹn chỉ có Vô Tướng Cảnh hậu kỳ, nhưng lại có thể ép Đồ U - một cường giả Đạo Huyền Cảnh tầng một thi triển công pháp hao tổn thọ nguyên dẫn đến hủy hết căn cơ.
Thực lực của thế lực thần bí này, đơn giản là quá đáng sợ.
Thế lực như vậy, căn bản cũng không phải Thánh Địa Xích Hà bọn họ có thể trêu chọc được.
"Vì dò hỏi những tin tức này, ta đã phải bỏ ra cái giá vô cùng thảm trọng, thiếu chút nữa liên lụy đến Thánh Địa Xích Hà. Cho nên càng về sau ta càng từ bỏ ý định báo thù. Thế lực như vậy, căn bản cũng không phải chúng ta có thể trêu chọc. Vậy nên, ta mới cử hành cuộc so tài chuyển chọn chuẩn thánh tử, vì muốn lưu lại một chút hương hỏa cho Thánh Địa Xích Hà." Đồ U khẽ thở dài nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất