Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 802: Thái cổ Lịch Nguyên Trì

Chương 802: Thái cổ Lịch Nguyên Trì
“Tới thăm là khách, hiện thân đi.” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
“Ha ha, tiểu tử thật lợi hại, có thể nhận thấy được bản đế đến đây.” Một giọng nói già nua vang lên.
Diệp Viễn nghe vậy lập tức cả kinh trong lòng, ở Thánh Địa Xích Hà, kẻ tự xử bản đế chỉ có thánh chủ Xích Hà.
Thật không ngờ, thánh chủ Xích Hà lại giáng lâm nơi này.
Trước đó Diệp Viễn đã thông qua trận pháp, cảm nhận được người bên ngoài có thực lực phi phàm, lại không ngờ rằng đó lại chính là thánh chủ Xích Hà.
Đột nhiên, không gian trong phòng dao động, thánh chủ Xích Hà đã xuất hiện ngay giữa phòng.
Song, đối với loại thủ đoạn này, Diệp Viễn chẳng mấy kinh ngạc.
Cường giả Đạo Huyền Cảnh đã có thể nhận biết thiên đạo, chút thủ đoạn này chẳng có gì lạ.
“Thì ra là Thánh chủ, Diệp Viễn không kịp đón tiếp từ xa.” Diệp Viễn hơi thi lễ, bình thản ung dung nói.
Đồ U khoát tay nói: “Không cần đa lễ, Đồ mỗ không mời mà tới, ngươi không để ý chứ?”
Diệp Viễn oán thầm, ngươi đã nói đến nước này, ta có thể nói ta để ý sao? Nhưng trên thực tế, các hạ vừa quấy rầy ta bế quan, ta thật sự rất để ý đấy.
Nhưng Đồ U đã nói như vậy là đã hạ thấp tư thái rất nhiều. Nếu Diệp Viễn còn không nể tình thì đúng là không biết điều.
Diệp Viễn đã nhìn ra, vị thánh chủ trước mắt này không phải bản thể nhưng cũng đã đủ thực lực giết chết hắn trong nháy mắt.
"Không biết thánh chủ tới gặp Diệp Viễn là vì chuyện gì?” Diệp Viễn không đón lời kia, coi như đã biểu lộ thái độ của mình.
Đồ U đánh giá Diệp Viễn, thấy càng thêm hài lòng với hắn.
Có được tâm tính như thế mới là người làm chuyện lớn.
Không như vài kẻ tự xưng thiên tài, lại nóng nảy bộp chộp, không thể gánh trách nhiệm cao.
“Diệp Viễn, ngươi có biết trong Xích Hà Cốc có thứ gì không?” Đồ U đáp không đúng trọng tâm câu hỏi.
Ánh mắt Diệp Viễn lóe lên, thầm mắng một tiếng cáo già.
Muốn lấy thì phải cho đi trước, loại đạo lý này, sao Diệp Viễn lại không hiểu?
Đồ U vừa đến, không làm gì cả, chỉ tung mồi nhử hắn, hiển nhiên mục đích không phải tốt lành gì.
Nhưng như đã nói trước đó, hắn thành công rồi.
Một câu của Đồ U đã đủ khiến tâm can Diệp Viễn cồn cào sốt ruột.
Đúng là hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc trong Xích Hà Cốc có thứ gì mà có thể sinh ra mười vị cao thủ cấp bậc Thần Vương?
Nhìn sắc mặt nóng nảy giằng co của Diệp Viễn, khóe miệng Đồ U nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Diệp Viễn chỉ trầm tư chốc lát rồi mở miệng: “Thánh chủ cứ nói thẳng ý đồ ngài đến đây trước đã, nếu sự việc quá khó khăn, Diệp Viễn thà rằng không vào Xích Hà Cốc.”
Sắc mặt Đồ U cứng lại, không ngờ được Diệp Viễn lại nói như vậy.
“Đối mặt với mê hoặc lớn như vậy còn có thể khống chế dục vọng của mình, thiếu niên như ngươi, quả là không đơn giản. Thôi được, thực ra cũng chẳng phải việc khó nói gì. Kỳ thực ta tới tìm ngươi là muốn giao Thánh Địa Xích Hà cho ngươi.”
Mới trao đổi vài câu, Đồ U đã nhận ra Diệp Viễn cực khéo léo trong đối nhân xử thế, căn bản không thể dụ dỗ. Nói chuyện với hắn vẫn nên thẳng thắn trực tiếp thì hơn.
Vòng vòng vo vo, chỉ khiến đối phương thêm phản cảm.
Có điều, câu nói vừa rồi của Đồ U đã khiến Diệp Viễn khiếp sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Hắn chỉ là một võ giả Thần Du Cảnh, Đồ U lại muốn giao Thánh Địa cho hắn!
Chuyện gì thế này?
Diệp Viễn cười khổ: “Thánh chủ, ngài đang nói đùa với ta hả? Ta...”
Đồ U giơ tay ngăn lời Diệp Viễn rồi nói tiếp: “Bản đế không hề nói đùa với ngươi. Ngươi không cần từ chối ngay, trước cứ nghe điều kiện của bản đế rồi hẵng trả lời. Chỉ cần ngươi đồng ý tiếp nhận Thánh Địa Xích Hà này, tất cả tài nguyên trong Thánh Địa Xích Hà đều mặc ngươi điều phối! Đồng thời, trong vòng ba năm sau lần tiến vào Xích Hà Cốc này, bản đế sẽ đích thân ra tay, đưa ngươi vào Xích Hà Cốc lần thứ hai.”
Diệp Viễn biết, Xích Hà Cốc cứ ba trăm năm mới mở một lần. Nếu cưỡng chế đưa mình vào Xích Hà Cốc, e rằng Đồ U sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Vì để hắn đồng ý trở thành thánh chủ đời tiếp theo, vị Đồ U này cũng thật liều mạng.
“Rốt cuộc trong Xích Hà Cốc có thứ gì?” Diệp Viễn vẫn không nhịn được hỏi.
“Thái Cổ Lịch Nguyên Trì.” Lần này Đồ U không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đưa đáp án.
“Thái Cổ Lịch Nguyên Trì... Đó là thứ gì vậy?”
Dù kiến thức của Diệp Viễn cũng coi như khá rộng nhưng Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này, đúng là hắn chưa từng nghe nói đến.
“Chờ ngươi đi vào sẽ biết! Dịch thể trong Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này có thể tẩy tinh phạt tủy, giúp võ giả thoát thai hoán cốt. Võ giả ngâm mình trong đó càng lâu thì thu được càng nhiều, tương lai cũng sẽ giành được thành tựu càng cao! Ta biết thân thể ngươi rất cường đại, Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này có thể giúp rèn luyện thân thể ngươi thêm nữa. Hơn nữa, Thái Cổ Lịch Nguyên Trì có ẩn chứa lượng nguyên lực cực kỳ khổng lồ, chỉ cần ngươi có năng lực, nó có thể cho ngươi đột phá thẳng lên Đạo Huyền Cảnh.” Đồ U nói.
“Thật ư? Có công hiệu kỳ diệu đến thế ư?” Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Hắn đã âm thầm cân nhắc kỹ, hình như công hiệu của Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này có đôi phần tương tự như tinh huyết của Chân Long.
Có điều nghe qua thì Thái Cổ Lịch Nguyên Trì càng lợi hại hơn.
Sau khi luyện hóa Long huyết, Diệp Viễn cũng thu được rất nhiều lợi ích. Diệp Viễn của ngày hôm nay chỉ cần dùng thân thể bình thường đã có thể đón đỡ huyền khí, quả thật chính là hung khí hình người.
Trước mắt, Diệp Viễn đang ở vào thời điểm quan trọng nhất để đột phá Vô Lượng Cảnh, có vẻ như Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này đúng là một nơi rất thuận tiện để đột phá.
Đồ U gật đầu nói: “Còn mạnh hơn cả những gì ngươi tưởng tượng. Nhưng nước trong ao này cũng cực kỳ bá đạo, người bình thường căn bản không thể đi sâu xuống, cho nên lợi ích chiếm được cũng có hạn thôi. Năm ấy bản đế cũng chỉ đi được khoảng tám trượng.”
“Hả? Điều này có nghĩa là gì?” Diệp Viễn lại tò mò hỏi tiếp.
“Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này, cứ bảy trượng là một khảm, chỗ sâu nhất ước chừng là bảy bảy bốn chín trượng. Từ khi Xích Hà thành lập Thánh Địa đến nay, chỉ có thánh chủ đời thứ nhất là đi được tới chỗ sâu nhất. Mà thành tựu của hắn, cũng là tối cao ở giới này, thực lực có thể ngang Thập Đại Thần Vương! Nhưng thiên tài cỡ hắn, trong lịch sử của Thánh Địa Xích Hà cũng chỉ có một mà thôi. Năm ấy, trong đám người cùng vào Xích Hà Cốc, chỉ có ta đi được chừng tám trượng, tức là vào phạm vi khảm thứ hai. Cho nên, ta trở thành thánh chủ!” Đồ U giải thích.
Diệp Viễn nghe xong, lòng đã nảy sinh hứng thú nồng đậm đối với Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này.
Hình như cái ao kia thật đúng là có chỗ không bình thường.
Diệp Viễn chỉ trầm tư chốc lát rồi nói với Đồ U: “Diệp Viễn cảm tạ lòng ưu ái của Thánh chủ, nhưng chuyện tiếp nhận Thánh Địa Xích Hà, Diệp Viễn tuyệt đối không làm được. Diệp Viễn có điều khó nói ra được, tương lai nhất định phải rời khỏi Xích Hà này.”
Đồ U trịnh trọng nói: “Không sao! Ta biết một Xích Hà nho nhỏ chắc chắn không thể giữ chân thiên tài như ngươi! Nhưng ta đã không còn nhiều thời gian, nếu không tìm được người nào có thể gánh vác trách nhiệm này, Xích Hà sẽ bị Thánh Địa khác nuốt mất. Loại kết cục này không phải là điều bản đế muốn nhìn đến. Bản đế tìm đến ngươi, chỉ là muốn giúp Xích Hà bảo tồn một tia đèn nhang không tắt. Sau này khi ngươi tìm được kẻ thích hợp, lại truyền ghế thánh chủ cho hắn cũng được. Trước lúc đó, ta sẽ bảo đám người Trầm Khâm dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi, cho ngươi mau chóng tiến đến Đạo Huyền Cảnh. Đồ mỗ là kẻ sắp chết rồi, không còn mong muốn gì khác, chỉ cầu Thánh Địa Xích Hà có người tài tiếp tục duy trì. Diệp Viễn, xin hãy nhận của ta một vái!”
Nói đoạn, Đồ U liền thật sự vái một cái thật sâu với Diệp Viễn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất