Chương 813. Bạch Quang rời đi
"Bùm..."
Đồ U đang định cưỡng chế thi pháp mở đại trận, đột nhiên cả ngọn núi rung chuyển!
Sắc mặt Đồ U cùng Trầm Khâm đều biến đổi!
"Đây... đây là có chuyện gì? Đại trận do tổ tiên bày trí, vậy mà... vậy mà lại sụp đổ!" Đồ U hồn bay phách lạc nói.
Đại trận này như một tấm lá chắn che dấu Xích Hà Cốc, chính vì có đại trận, Xích Hà Cốc mới có thể đứng vững nhiều năm như vậy.
Nhưng hiện tại, đại trận này đã hoàn toàn sụp đổ trước mắt bọn họ!
Nước hồ, đồi xanh, cỏ xanh, những thứ trước mắt đều trở nên hư ảo, cuối cùng Xích Hà Cốc cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Thái Cổ Lịch Nguyên Trì hoàn toàn lộ ra trước thế gian.
"Cái này… cái này sao có thể coi là tốt?" Trầm Khâm thất kinh nói.
Một người mặc bạch y từ trong cốc chậm rãi bước ra, phía sau hắn là một con hắc giao long!
Đồ U nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến đổi.
Thực lực của con hắc giao này, vậy mà lại là Vô Tướng Cảnh đại viên mãn!
"Là Diệp Viễn!" Trầm Khâm bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Sắc mặt Đồ U sa sầm, đương nhiên hắn biết là Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn làm sao có thể đi theo một con hắc giao?
Dưới tình huống không rõ này, Đồ U cũng không dám tùy tiện tiến lên tiếp đón.
Nếu là thời hoàng kim của hắn thì đương nhiên là hắn sẽ không quan tâm đến hắc giao. Nhưng bởi vì tình trạng hiện tại mà muốn giao đấu với hắc giao, ai bị giết trước thật sự rất khó nói.
Diệp Viễn chậm rãi tới gần, chắp tay cười nói với hai người: "Thánh chủ, đại trưởng lão! Đã nhiều ngày không gặp, khiến hai người lo lắng rồi."
Đồ U gật gật đầu, có chút đề phòng nhìn về phía con hắc giao sau lưng Diệp Viễn.
Diệp Viễn hiểu ý, cười nói: "Nhị vị không cần hoảng sợ, Hắc Phong là người hầu mới ta vừa thu nhận, sẽ không làm hại cho Thánh Địa. Chỉ là Thái Cổ Lịch Nguyên Trì… e là sau này không thể dùng được nữa."
"Ngươi nói cái gì!" Trầm Khâm trong lòng lại cả kinh.
Thái Cổ Lịch Nguyên Trì là căn cơ của Thánh địa Xích Hà, hiện tại Diệp Viễn lại nói, nó không dùng được nữa!
Điều này đối Thánh Địa Xích Hà mà nói, không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Đồ U thở dài: "Đại trận này dựa vào năng lượng trong Thái Cổ Lịch Nguyên Trì làm gốc rễ, hiện tại đại trận đã bị hủy, hiển nhiên Thái Cổ Lịch Nguyên Trì đã có biến đổi lớn. Về sau chỉ sợ Thánh Địa Xích Hà cũng phải tự sinh tự diệt rồi."
Trầm Khâm nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Đối với loại tình huống này, Diệp Viễn cũng cảm thấy có chút áy náy.
Vị trí của đại trận này được bố trí cực kỳ tinh xảo, sợ rằng trình độ của người bày trận cũng không kém hơn nhiều so với hắn.
Chẳng qua trận pháp này chính là lấy năng lượng của Thái Cổ Lịch Nguyên Trì làm căn cơ, mà Thái Cổ Lịch Nguyên Trì lại lấy long cốt thời hồng hoang làm căn cơ, hiện tại long cốt hồng hoang đã bị hắn luyện hóa dung nhập một phần vào bên trong thân thể, chẳng khác nào hủy đi căn cơ của đại trận, cho nên mới xuất hiện ra cảnh này.
Ngay lúc này, trong đầu hắn hiện ra lời dặn dò của phụ thân Cơ Chính Dương trước khi chết, nhớ đến nụ cười tràn ngập hy vọng của cha, Diệp Viễn dừng lại ý niệm của chính mình.
Đó là kỳ vọng hắn sẽ sống tốt, kỳ vọng này như tiếng chuông sớm chiều bình thường, làm cho Diệp Viễn tìm được dũng khí tiếp tục sống!
Theo như lời Long Đằng nói, Diệp Viễn vượt qua cửa này, những ngày tháng sau này cứ tiếp tục trôi qua.
Sau hơn hai mươi ngày, cuối cùng thì Diệp Viễn đã bước đầu luyện hóa được long cốt hồng hoang, đồng thời cũng làm cho đại trận bị hủy.
Sau khi luyện hóa long cốt hồng hoang, cảnh giới của Diệp Viễn đã được nâng lên tới Vô Lượng Cảnh tầng bốn, thực lực cùng thể chất cũng tăng lên một tầng cao hơn, thực lực có thể so với Thiên Khải Cảnh!
Chuyến đi đến Xích Hà Cốc lần này, có thể nói là thu hoạch quá lớn với Diệp Viễn.
Có điều, cái giá phải trả lại là hủy đi căn cơ của Thánh Địa Xích Hà.
"Ngươi… trong thời gian một tháng qua, ngươi chẳng những đột phá Vô Lượng Cảnh, còn đột phá tới bốn tầng tiểu cảnh giới, đạt tới Vô Lượng tầng bốn!" Đồ U bỗng nhiên phát hiện sự thay đổi của Diệp Viễn, cả kinh kêu lên.
Trầm Khâm vừa rồi cảm xúc dao động lớn, cũng không chú ý tới sự thay đổi của Diệp Viễn. Lúc này vừa nghe Đồ U nói mới để ý, quả nhiên là vậy!
Mặc dù là tiến vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, loại tốc độ tiến bộ này cũng quá đáng sợ đi?
"Tất cả đều nhờ vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, chỉ tiếc… hình như ta hấp thu năng lượng có chút quá, mới dẫn đến..." Diệp Viễn ngượng ngùng nói.
Đồ U khoát tay, hơi có chút hưng phấn nói: "Nếu ta đoán không lầm, hẳn là ngươi tiến vào khu vực khảm thứ bảy rồi?"
Diệp Viễn gật gật đầu, trong lòng cũng bất đắc dĩ thầm nhủ: đâu chỉ là khu vực khảm thứ bảy, ta còn đào ra hết cả gốc gác của Thái Cổ Lịch Nguyên Trì rồi.
Đồ U cũng không rõ điều này, nhưng lại cao hứng nói: "Thánh Địa Xích Hà, đến nay cũng chỉ có một người là tổ tiên ta đạt tới khu vực khảm thứ bảy! Chỉ cần ngươi có thể đột phá Đạo Huyền Cảnh tầng chín là có thể bảo vệ Thánh Địa Xích Hà gần vạn năm không việc gì, tổn thất một cái Thái Cổ Lịch Nguyên Trì thì tính là gì? Ngươi đã từ Thái Cổ Lịch Nguyên Trì bước ra, không biết có đồng ý với yêu cầu của ta trước đây hay không?"
Đồ U có chút chờ đợi nhìn về phía Diệp Viễn, lúc trước Diệp Viễn vẫn không chịu buông lời, hiện tại Đồ U lại nhắc lại chuyện xưa.
Diệp Viễn thầm mắng một tiếng cáo già, cũng bất đắc dĩ nói: "Chuyện đã tới nước này, ta có thể cự tuyệt hay sao?"
Diệp Viễn không phải cái loại chỉ biết hưởng thụ thành quả, qua cầu rút ván, hắn thu được món hời lớn ở chỗ Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, lại hủy đi căn cơ của Thánh Địa Xích Hà.
Nếu không đáp ứng Đồ U, chính hắn ngay cửa cũng chẳng qua được ấy chứ.
Đồ U bởi vì nắm chắc điểm này, nên mới nhắc lại chuyện cũ.
Hắn cũng biết, nếu không phải Thái Cổ Lịch Nguyên Trì đã hoàn toàn vô dụng thì e rằng Diệp Viễn sẽ không bao giờ đồng ý.
Nhưng hiện tại, dù như thế nào Diệp Viễn cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt.
Đương nhiên, nếu Diệp Viễn thật sự cự tuyệt, người như vậy cũng không đáng để hắn bồi dưỡng.
Nghe vậy, Đồ U vui mừng quá đỗi nói: "Được! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thiếu chủ của Thánh Địa Xích Hà! Thánh Địa Xích Hà sẽ làm tất cả để trợ giúp ngươi sớm ngày đột phá Đạo Huyền Cảnh!"
…
Nửa tháng sau, Đồ U ban lệnh, chiếu cáo cả Thánh Địa Xích Hà, phong Diệp Viễn làm thiếu chủ của Thánh Địa Xích Hà!
Chín chuẩn thánh tử tiến vào thánh điện và bảy thánh tử, toàn lực phụ tá Diệp Viễn!
Các đại gia tộc, phải nghe theo mệnh lệnh của Diệp Viễn, nghe theo sự điều khiển của Diệp Viễn!
Dụ lệnh này, gây chấn động toàn bộ Thánh Địa Xích Hà.
Thiếu chủ của Thánh Địa Xích Hà, theo lệ thường đều là từ trong bảy thánh tử tuyển ra một người mạnh nhất, đợi sau khi bọn họ đột phá Vô Tướng Cảnh sẽ tuyên bố nhậm chức.
Nhưng lúc này đây, thánh chủ tự nhiên thái độ khác thường, trực tiếp chỉ định Diệp Viễn chỉ có cảnh giới Vô Lượng Cảnh làm thiếu chủ!
Mặc dù có sự ủng hộ của đại trưởng lão cùng chư vị trưởng lão ở thánh điện, nhưng dụ lệnh này vẫn khiến cho không ít người lên tiếng phản đối.
Đối với âm thanh phản đối này, căn bản là Diệp Viễn không thèm để ý, hiện tại hắn hắn đang khổ não vì một chuyện khác.
Bây giờ hắn đã đồng ý trở thành thiếu chủ của Thánh Địa, Diệp Viễn tự nhiên sẽ không tiếp tục sống ở Cổ Phong Thành.
Hắn sai người đón đám người Nhậm Đông cùng Tiêu Như Yên và những người khác đến Thánh Địa, không nghĩ tới bọn họ lại mang đến một tin tức.
Bạch Quang rời đi rồi!
May mà, trước khi đi Bạch Quang có lưu lại lời nhắn cho Diệp Viễn.
Tuy nhiên, lời nhắn của Bạch Quang chỉ vỏn vẹn vài chữ: Hẹn gặp lại! Đệ đến Yêu Vực!