Chương 812. Đau đớn tột cùng
Diệp Viễn luôn nghĩ rằng phụ thân là người duy nhất có được văn tự thần minh, không ngờ Long tộc cũng đã sớm có nghiên cứu về văn tự thần minh này.
Có vẻ như, văn tự này ở Long tộc cũng có mức độ bảo mật rất cao.
Nghe ý tứ trong lời nói của Long Đằng, hiển nhiên chỉ có vương tộc chân chính mới có tư cách biết.
Long Đằng đã nói như vậy thì tất nhiên Diệp Viễn không thể hỏi lại.
Chuyện về Thần Vực, bất kể là tộc nào hay người nào cũng phải thận trọng.
Loại bí mật này, chắc chắn sẽ không thể mang ra chia sẻ cùng người khác.
Long Đằng đồng ý nói cho mình, hiển nhiên đã là ngoại lệ. Nếu không mình chỉ là một phàm nhân, sao hắn có thể buông lời?
"Luyện hóa long cốt này không phải là chuyện một sớm một chiều mà thành, hơn nữa quá trình cực kỳ đau khổ, ngươi cần phải làm chuẩn bị tư tưởng cho tốt." Long Đằng nói.
Diệp Viễn khóe miệng giật giật, hỏi: "Có… nhiều đau khổ?"
Diệp Viễn có dự cảm không lành, khi ngâm mình trong hồ nước lúc trước đã đau đớn không chịu nổi rồi.
Mà nước hồ này chính là long cốt để lộ ra mới có một chút năng lượng mà thôi, như vậy tự thân luyện hóa long cốt khẳng định kinh hãi hơn nhiều so với lần trước.
"So với trước kia ngươi ở trong hồ nước rèn luyện, khẳng định phải đau khổ gấp trăm lần! Nếu ngươi chịu không nổi, thậm chí có thể vì đau mà tự sát! Cho nên trước khi luyện chế, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng.” Long Đằng vừa nói, vừa đánh giá vẻ mặt của Diệp Viễn.
Trong lòng Diệp Viễn thở dài, cái loại đau khổ lần trước đã muốn làm cho người ta sống không bằng chết, lần này đau khổ gấp trăm lần, rốt cuộc sẽ có cảm giác gì đây?
Da đầu Diệp viễn tê dại một hồi, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi long cốt hồng hoang này.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Viễn, Long Đằng cười nói: "Như thế nào? Sợ?"
Diệp Viễn cười khổ nói: "Tiền bối lại dùng phép khích tướng để đối phó ta, có phải có chút ngây thơ hay không? Luyện hóa khẳng định là phải luyện hóa, nhưng là ta cần điều chỉnh lại tâm thái một chút."
Diệp Viễn có một sự khát khao mãnh liệt với sức mạnh, không lẽ nào lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Hơn nữa Long Đằng nói, chờ hắn thành tựu huyết mạch vương tộc, còn có thể nói cho hắn tin tức về văn tự thần minh.
"Ha ha, ta rất có lòng tin ở ngươi. Bộ long cốt hồng hoang này cực kỳ quý giá, đích thị là bảo vật của long tộc. Luyện hóa long cốt, kỳ thật chính là dung nhập long cốt này vào xương cốt của ngươi. Sau khi luyện hóa, chẳng những có thể thành tựu huyết mạch vương tộc, mà còn có thể khiến cho uy áp long tộc của ngươi tăng bội phần! Đến lúc đó, thân thể của ngươi sẽ không thể phá vỡ! Con rắn nhỏ này huyết mạch không tinh khiết, không thể chịu được sức mạnh của long cốt. Nếu không, thứ này làm sao có thể để ngươi chiếm tiện nghi?" Long Đằng cười nói.
Hai mắt Diệp Viễn sáng lên, trong lòng không khỏi mong đợi
…
Lấy được long cốt, Diệp Viễn quay lại mặt nước, lêb bờ bắt đầu nhập định.
Nửa ngày sau, tâm tình của Diệp Viễn tiến vào trạng thái cổ tỉnh không dao động, bắt đầu luyện hóa long cốt!
Nhưng mà lần luyện hóa này, Diệp Viễn mới biết được Long Đằng nói đau khổ gấp trăm lần, vẫn là có chút nhẹ, có nói là ngàn lần cũng quả thực không ngoa.
Cái loại cảm giác đau tận tâm can này thật là làm cho hắn sống không bằng chết!
"A!"
Diệp Viễn đau đến mặt đất quay cuồng, thậm chí hắn còn dùng nắm tay hung hăng đấm mạnh xuống đất.
Cuối cùng, hắn trực tiếp dùng trán mình đâm thẳng vào nham thạch!
"Ầm!"
Dưới tác động của va chạm, đá vụn bay tán loạn, rơi rụng xuống đất.
Lúc trước Diệp Viễn còn tưởng rằng Long Đằng nói quá một chút, dù có đau thì cũng làm sao có thể đau đến tự sát?
Nhưng hiện tại, hắn thật sự muốn trực tiếp kết liễu cuộc đời mình.
Toàn bộ xương cốt của Diệp Viễn kêu răng rắc như sắp vỡ ra thành từng mảnh, đây quả thực là đau thấu xương tủy!
Loại đau đớn này, người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy Diệp Viễn như vậy, Hắc Phong ở bên cạnh có chút không bình tĩnh, hắn nhịn không được hỏi Long Đằng nói: "Vương tọa đại nhân, chủ nhân ngài ấy… có thể vượt qua không?"
Sắc mặt Long Đằng hơi trầm xuống nói: "Nếu là người khác, ta căn bản là sẽ không khuyên hắn luyện hóa long cốt. Còn là Diệp Viễn, ta vẫn rất tin tưởng. Về phần có thể vượt qua hay không… thì phải xem chính hắn l. Long cốt hồng hoang này lần đầu tiên luyện hóa, sẽ chịu thống khổ nhiều nhất, căn bản khó có thể tưởng tượng. Nếu có thể sống sót, về sau sẽ càng vươn xa hơn; nếu không qua khỏi..."
Long Đằng nói lời này, hiển nhiên cũng không nắm chắc tuyệt đối.
"Binh!"
Diệp Viễn bay lên không trung, nguyên lực vừa đứt, trực tiếp từ không trung rơi xuống, tạo ra một âm thanh như bị bóp nghẹt…
Lần này, Diệp Viễn yên lặng rất nhiều.
Hắn cuộn cả người mình trên mặt đất, run rẩy.
Diệp Viễn cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng kêu "Két két".
Có vài lần hắn đã đau hôn mê bất tỉnh, rồi lại vì đau mà tỉnh lại.
Cứ thế lặp lại, ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ.
Lúc này Diệp Viễn làm sao còn dư sức đi thúc dục cái gì mà Tâm Như Bàn Thạch. Chống đỡ hắn chính là một tín niệm!
Đó là tín niệm báo thù!
Hắc Phong hiện tại nhận thức Diệp Viễn là chủ của hắn, đối với nỗi đau khổ của Diệp Viễn hắn cũng cảm động lây.
Có vài lần hắn muốn qua đỡ Diệp Viễn, đều bị Long Đằng ngăn lại.
"Hiện tại qua đó giúp hắn, chính là hại hắn!" Sắc mặt Long Đằng nghiêm trọng, chỉ nhàn nhạt lưu lại những lời này.
Đối với Diệp Viễn mà nói, hiện tại, mỗi phút mỗi giây đều dài như vậy.
Một ngày trôi qua trong nháy mắt, nhưng đối với Diệp viễn mà nói, đó giống như một đời.
Thân thể hắn nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, các đốt ngón tay gãy kêu răng rắc, nhìn qua không khỏi khiến cho người ta đau lòng.
Hai ngày, ba ngày… năm ngày!
Đến ngày thứ năm, Long Đằng đột nhiên mở mắt, ánh mắt đau lòng nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn vẫn như trước cuộn mình trên mặt đất, nhưng tay của hắn run rẩy duỗi ra, đưa về đỉnh đầu của mình chậm rãi ấn xuống!
"Chủ nhân, đừng!" Hắc Phong gào thét, ngăn cản Diệp Viễn tự sát!
Nhưng mà, thân hình hắn còn chưa động, đã bị Long Đằng chặn lại.
Long Đằng mặt trầm như nước nói: "Đây là khó khăn nhất của hắn, nếu sống sót thì lợi hại vô cùng! Bây giờ còn tùy vào ý chí của chính hắn mạnh đến đâu!
Long Đằng nhìn chằm chằm bàn tay của Diệp Viễn, trong lòng không ngừng gào thét: Diệp Viễn, ngàn vạn lần không được từ bỏ!
…
"Thánh chủ, thời… thời gian một tháng sắp đến rồi!" Thần sắc Trầm Khâm phức tạp nói.
Thời gian một tháng sắp đến, nhưng Xích Hà Cốc vẫn như trước không hề có động tĩnh, Diệp Viễn vẫn chưa ra.
Điều này có nghĩa là, Đồ U phải hao phí số thọ nguyên cuối cùng để mở ra đại trận.
Đại trận này cứ cách ba trăm năm có chu kỳ suy yếu năm ngày, việc mở trận vào lúc này là dễ dàng nhất.
Hiện tại năm ngày trong kỳ suy yếu đã qua, Đồ U cứng rắn tiến hành mở đại trận, cái giá phải trả ắt hẳn sẽ rất lớn.
Với tình trạng hiện taị của hắn, có thể mở ra đại trận hay không còn chưa nói chắc được.
Nhưng cho dù có thể mở ra hay không, hắn cũng đều phải chết.
Vẻ mặt của Đồ U có vẻ khá bình tĩnh, hắn cười nói: "Xem ra là ý trời! Tài năng của Diệp viễn đủ để hỗ trợ cho tương lai của Thánh Địa Xích Hà! Dùng thọ nguyên ít ỏi của ta để đổi lại hắn bình an trở về, đáng giá!"
"Thánh chủ!" Trầm Khâm khóc không ra nước mắt kêu.
Đồ U cười vỗ vai hắn nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn! Sau khi ta chết, ngươi phải phụ tá Diệp Viễn cho tốt, khiến cho hắn mau chóng trưởng thành!"
Trầm Khâm rưng rưng mắt gật gật đầu.