Chương 821: Phá giải hoàn toàn
Những người khác còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng một già một trẻ vừa nghe thấy vậy thì lập tức biến sắc.
"Tại sao ngươi lại biết đến Càn Khôn côn pháp?" Vị thiếu niên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Ha ha, chỉ là một bộ côn pháp mà thôi, biết thì có gì lạ?" Diệp Viễn cười nói.
"Chỉ là một bộ côn pháp? Mà thôi? Hừ, đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Đừng nói là ngươi cho rằng, cái bộ Càn Khôn côn pháp này chẳng có gì ghê gớm? Chỉ là một tên võ giả Vô Lượng Cảnh nho nhỏ, nhưng khẩu khí lại không hề nhỏ nhỉ!" Thiếu niên cười lạnh.
Rõ ràng là, thái độ của hắn đối với Diệp Viễn vẫn còn rất khó chịu.
Bộ Càn Khôn côn pháp này chính là tuyệt kỹ thành danh của sư tôn nhà hắn, uy lực vô song.
Thế nhưng trong lời nói của Diệp Viễn lại tràn ngập sự khinh bỉ, sao mà hắn bình tĩnh nổi chứ.
Diệp Viễn nghe vậy thì thản nhiên nói: "Tất nhiên ta sẽ không tự cho rằng bản thân mình cực kỳ tài giỏi, nhưng ta không nghĩ rằng một bộ côn pháp sẽ lợi hại đến đâu."
"Khốn kiếp! Ngươi có biết người truyền lại bộ côn pháp này cho Thông thiếu gia là người nào không?"
Chỉ một câu nói đã khiến Tôn bá hoàn toàn nổi giận.
Một cỗ uy áp làm người ta sợ hãi lập tức tràn ra làm tất cả mọi người đều nổi hết da gà.
"Đạo Huyền Cảnh! Quả nhiên là cường giả! Rốt cuộc một già một trẻ này có địa vị gì đây?"
"Bạch Vũ Vực chưa từng xuất hiện võ giả cường đại như vậy, chẳng lẽ hai người họ là từ nơi khác tới?"
"Tại sao ta cảm thấy uy áp của lão già này còn mạnh hơn cả của thánh chủ vậy?"
Thực lực của lão nhân trước mặt đã vượt ngoài dự đoán của mọi người!
Trước mặt lão nhân này, bọn họ thế mà không thể nổi lên chút dục vọng muốn phản kháng lại nào hết!
Thậm chí, bọn họ còn có cảm giác là, lão nhân này mạnh hơn thánh chủ của họ gấp nhiều lần.
Đạo Huyền Cảnh là một cảnh giới vô cùng huyền diệu, sau khi tiến vào Đạo Huyền Cảnh, võ giả như là đang tiến vào một thế giới hoàn toàn khác biệt, không hề giống cảnh giới trước đó chút nào.
Đừng thấy Bạch Vũ Vực có nhiều võ giả thiên tài như vậy, nhưng người có thể đột phá vào Đạo Huyền Cảnh chỉ có ít ỏi mấy người mà thôi!
Muốn đột phá được Đạo Huyền Cảnh là cực kỳ khó khăn, thậm chí còn khó hơn toàn bộ các cảnh giới trước cộng lại nữa kìa!
Cho nên lão nhân này vừa mới nổi cơn tức giận, thì trời đất dường như vì thế mà biến sắc.
Kiếm ý của Diệp Viễn từ từ hiện lên, giống như đang đắp thêm cho mình một tầng phòng hộ. Dù cho uy áp của Tôn bá có cường đại hơn nữa, cũng không thể khiến vẻ mặt hắn thay đổi chút nào.
Có lẽ trước mặt Tôn bá, Diệp Viễn không thể chịu nổi một chiêu, nhưng chân ý tầng năm đỉnh cấp cũng đủ để chống đỡ cỗ uy áp này rồi.
Cảm nhận được kiếm ý của Diệp Viễn, sắc mặt người thiếu niên khẽ biến.
"Kiếm ý tầng năm đỉnh cấp! Đúng là không thể tin nổi, ở chốn thâm sơn cùng cốc như thế này lại tồn tại cái loại yêu nghiệt như vậy! Xem ra ta đã quá coi thường ngươi! Nhưng, nếu đây là dựa lưng để ngươi kiêu ngạo như vậy thì sợ là còn chưa đủ đâu!" Thiếu niên tỏ vẻ rất ngạc nhiên nói.
"Hừ! Chân ý tầng năm đỉnh cấp thì sao? Dám vũ nhục Càn Khôn côn pháp thì hãy để lão nô thay thiếu gia giết chết hắn!" Tôn bá tức giận nói, sát khí tỏa ra bốn phía.
"Chờ đã! Tuổi tác thằng nhãi này chỉ xấp xỉ ta, nhưng cảnh giới lĩnh ngộ chân ý lại cao hơn ta rất nhiều, đáng giá để bổn thiếu gia ra tay! Hắn dám coi thường Càn Khôn côn pháp, vậy thì để bổn thiếu gia đây dùng côn pháp này đánh chết hắn, như vậy cái chết của hắn cũng xem như có ý nghĩa!"
Nói xong, thiếu niên vung trường côn lên, côn ý mạnh mẽ lập tức bùng nổ ra.
"Nhãi ranh, ngươi có tư cách biết được tên họ của bổn thiếu gia đó. Nhớ cho kỹ, bổn thiếu gia tên là La Thông!"
La Thông không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp xem trường côn như roi, bổ về phía đỉnh đầu của Diệp Viễn.
Lần ra chiêu này thế đại lực trầm, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Viễn.
Phản ứng của Diệp Viễn cũng cực nhanh, hắn lập tức rút Tinh Nguyệt Kiếm ra, bàn tay hơi cử động, trường kiếm rung lên, thế mà lại trực tiếp đẩy trường côn của La Thông ra xa!
"Được lắm, nhãi ranh, có chút bản lĩnh đấy! Tiếp thêm một côn của bổn thiếu gia đi! Hoành Tảo Thiên Quân!"
Uy lực một chiêu này cũng vô cùng cường hãn, nhưng Diệp Viễn lại như đã biết trước đường đi côn pháp của La Thông, Tinh Nguyệt Kiếm đã sớm chờ ở chỗ đó, một lần nữa nhẹ nhàng đẩy trường côn ra xa.
"Sinh Tử Nhất Tuyến!"
"Bách Vô Kiêng Kỵ!"
"Thiên Mã Hành Không!"
...
Côn pháp của La Thông đại khai đại hợp, uy thế cực mạnh, ai xem thấy cũng được một phen hãi hùng khiếp vía.
Trách không được tên La Thông này có thể đánh ngã hết thảy thiên tài của Bạch Vũ Vực. Thực lực của hắn ta hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc với những thiên tài của Bạch Vũ Vực.
Dưới côn ảnh của hắn ta, Diệp Viễn nhìn như không còn đường sống để đánh trả.
Tâm của mọi người ở thánh địa Xích Hà đều bị nhấc tới cổ họng, ai cũng vì lo lắng cho thiếu chủ của bọn họ mà chảy đầy một thân mồ hôi.
Xem tình huống bây giờ thì, vừa nãy hắn ta đối phó với Nạp Lan Hồng căn bản là chưa dùng hết sức.
Nếu hắn dùng chiêu thức này, chỉ sợ Nạp Lan Hồng một chiêu cũng đỡ không nổi!
Thiếu chủ có thể kiên trì tới bây giờ đã được xem là cực kỳ lợi hại rồi.
Nhưng mà lúc này, sắc mặt của Tôn bá đứng bên cạnh lại ngày càng khó coi.
Hắn là võ giả Đạo Huyền Cảnh, nhãn lực không phải là thứ người bình thường có thể so sánh.
Nhìn qua thì có vẻ La Thông đang chiếm ưu thế, kỳ thật hắn vẫn luôn rơi vào thế hạ phong.
Nếu không phải Diệp Viễn thua La Thông một cảnh giới, thì La Thông đã sớm bại trận rồi.
Tên Diệp Viễn này, hình như hiểu rất rõ về Càn Khôn côn pháp, mỗi một chiêu thức của La Thông, đều bị Diệp Viễn nhìn thấu!
Mỗi lần Diệp Viễn ra đòn nhìn thì vô cùng nhẹ nhàng, nguyên lực cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu. Nhưng mỗi điểm công kích của hắn đều là nhược điểm trong côn pháp của La Thông, điều này khiến La Thông cực kỳ khó chịu.
Nếu nguyên lực của Diệp Viễn đầy đủ thì có lẽ chỉ một chiêu thôi là La Thông đã rớt đài rồi!
"Chuyện này... chuyện này sao có thể? Càn Khôn côn pháp là võ kỹ cấp chín, chủ nhân chỉ cần mình nó đã có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Vương, uy lực phải nói là cực kỳ cường đại! Thông thiếu gia là người nhận được chân truyền của chủ nhân, mặc dù chưa đạt tới trình độ như ngài ấy, cũng không thể nào bị một thằng nhãi Vô Lượng Cảnh phá giải toàn bộ chiêu thức như vậy chứ?"
Trong lòng Tôn bá vô cùng chấn động, hắn không thể tưởng tượng nổi, một bộ côn pháp cấp Thần Vương, cứ thế mà bị một người chẳng có tiếng tăm gì nhẹ nhàng hoá giải.
Thiếu niên trước mắt này, rốt cuộc có thân phận gì đây?
Trách không được hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Càn Khôn côn pháp, xem ra hắn cực kỳ thông thạo bộ côn pháp này, thậm chí mỗi một điểm sơ hở đều biết rõ ràng.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy? Rõ ràng là thiếu niên kia đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng vậy mà lại không đánh bại được thiếu chủ!"
"Ta khinh! Ngươi có ý gì đấy hả? Chẳng lẽ ngươi hy vọng Diệp thiếu chủ thua trên tay người khác sao?"
"Sao có thể chứ? Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi! Hình như đến tận bây giờ Diệp thiếu chủ luôn dùng nguyên lực để chiến đấu, căn bản không đụng tới sức mạnh thân thể! Nếu ngài ấy dùng sức mạnh thân thể, nếu dùng thì cục diện hẳn sẽ không thành ra thế này!"
"Ấy, vừa nghe ngươi nói như thế, đúng là có chút kỳ quái thật! Nhưng mà nói lại thì, ai có thể nhìn thấu Diệp thiếu chủ chứ?"
Chớp mắt đã qua bốn năm trăm hiệp, hai người đó càng đánh thì mọi người càng thấy kỳ lạ, sự lo lắng của họ dành cho Diệp Viễn cũng hết dần.
Từ lúc bắt đầu, La Thông đã chiếm hoàn toàn thế thượng phong, nhưng đã qua bốn năm trăm hiệp rồi vẫn chưa thể đánh bại được Diệp Viễn, trong này chắc chắn có điều kỳ quái gì đó.
"Keng!"
Lại một tiếng kêu thanh thúy vang lên, bóng dáng hai người cuối cùng cũng tách ra.
La Thông nắm chặt trường côn, hơi thở dồn dập, giống như có chút thở không ra hơi, hiển nhiên nguyên lực tiêu hao rất lớn.
Trái lại, Diệp Viễn vẫn khí định thần nhàn đứng ở đó, giống như người vừa mới tham gia vào một cuộc tỷ thí khốc liệt kia không phải là hắn vậy.