Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 822. Kém quá xa

Chương 822. Kém quá xa
"Làm sao có thể? Vì cái gì mà chiêu thức của ta đều bị ngươi khắc chế hoàn toàn!"
La Thông cầm lấy trường côn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn thật sự nghĩ cũng không ra, từ trước đến nay côn pháp của chính mình đánh đâu thắng đó, không ai cản được, vì cái gì mà ở trước mặt Diệp Viễn, cho dù là một điểm uy lực cũng không phát huy ra được.
Thật ra La Thông đã sớm cảm giác được không ổn, nhưng mà lòng hắn đã vốn kiêu ngạo, căn bản là không phục, kiên trì chống lại bốn năm trăm hiệp.
Nhưng mà hiện tại hắn phát hiện, Diệp Viễn có thể khắc chế côn pháp của hắn, nhất định không phải là ngẫu nhiên!
“Mặc dù Càn Khôn côn pháp là võ kỹ cấp chín thượng phẩm, nhưng cũng không có nghĩa là võ kỹ vô địch, bị khắc chế, việc này rất kỳ lạ sao?” Diệp Viễn cười nói.
"Không có khả năng! Cho dù là so thực lực của ngươi có mạnh hơn ta, cũng không có khả năng khắc chế hoàn toàn ta. Trừ khi, ngươi rất hiểu về Càn Khôn côn pháp! Rốt cuộc là ngươi là người nào?” Một tay của La Thông cầm côn, không khách khí một chút nào hỏi.
"Sao ngươi lại dễ quên như vậy, chẳng phải là ta đã vừa nói cho ngươi, ta là thiếu chủ của thánh địa Xích Hà rồi sao?"
"Hừ! Bộ Càn Khôn côn pháp là bí mật không được truyền của sư phụ, người lạ chẳng thể nào có khả năng hiểu biết như vậy đối với côn pháp! Hôm nay không cho ta một câu công bằng, ta sẽ tiêu diệt thánh địa Xích Hà của ngươi!” La Thông hừ lạnh nói.
Đám người Trầm Khâm nghe được lời nói này, trong nội tâm bỗng trở nên căng thẳng.
Lão nhân này thật sự rất mạnh, cho dù là thánh chủ thời kỳ toàn thịnh nhất cũng chẳng phải là đối thủ chứ đừng nói tới hiện tại.
Một mình lão nhân kia thực sự đủ để tiêu diệt toàn bộ thánh địa Xích Hà.
Nhưng mà vừa nói ra lời này, sắc mặt của Diệp Viễn trong nháy mắt lạnh đi vài phần.
La Thông bị khí thế của Diệp Viễn doạ sợ, không khống chế được mà lui một bước.
Vừa rồi ở trong nháy mắt đó, hắn lại có cảm giác mình không phải đối mặt với một thiếu niên, mà là một vương giả vô thượng tối cao!
Ta thế mà lại sợ hãi! Tiểu tử này chỉ là một Vô Lượng Cảnh, ta thế mà lại bị khí thế của hắn doạ sợ! Ta là đồ đệ của Thần Vương, sao ta có thể bị một kẻ chẳng có một chút danh tiếng nào hù sợ?
Trong nội tâm La Thông vô cùng xấu hổ và giận dữ, từ lúc hắn rời núi cho tới nay, đều là một đường quét ngang.
Hôm nay đối mặt với võ giả có cảnh giới thấp hơn so với chính mình, thế mà lại sợ hãi!
Hắn chẳng thể nào chấp nhận được!
“Động một chút lại diệt tông môn của người khác, Đổng Phi Dương dạy ngươi như thế sao?"
Diệp Viễn khí thế bức người đi về phía trước một bước, La Thông mạnh mẽ bình tĩnh lại chính mình, chỉ là không biết vì sao, hắn lại lui về phía sau một bước!
"Ngươi… làm sao mà ngươi biết rõ tên của sư phụ!” La Thông kinh ngạc nói.
Bạch Vũ Vực là một tiểu vực ở vô cùng xa, thực lực rất yếu, tin tức thì kém cỏi.
Người nơi này, có lẽ sẽ đều sẽ biết danh hiệu Cuồng Côn Thần Vương, nhưng mà căn bản sẽ không biết tên Đổng Phi Dương.
Thế mà thiếu niên trước mắt này, một câu đã kêu tên ra.
"Hừ, muốn biết ta là ai, đi về hỏi Đổng Phi Dương là sẽ biết! Về lời nói mà ngươi vừa nói, ta coi như là không nghe thấy. Nếu như mà Đổng Phi Dương nghe được, hắn ta sẽ không do dự mà tiêu diệt tên đồ đệ bất tài như ngươi!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Khuôn mặt La Thông thay đổi: "Hừ, một tên Vô Lượng Cảnh cỏn con mà thôi, ngươi cho rằng vài câu nói là có thể hù dọa ta? Ngươi xem ta là tiểu hài tử ba tuổi à?"
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Xem ra khả năng dạy dỗ của Đổng Phi Dương càng ngày càng kém, có thể dạy ra một đồ đệ ương ngạnh như vậy! Nếu như ngươi cảm thấy ta đang hù doạ ngươi, hiện tại ngươi có thể khiến cho lão nhân này động thủ thử xem. Ta khẳng định với ngươi rằng, Đổng Phi Dương nhất định sẽ không giết ngươi!"
Rõ ràng Diệp Viễn không nói giỡn với La Thông, ý định của hắn là, La Thông muốn chết thì không phải chuyện dễ dàng.
Đám người Trầm Khâm tâm đều nhắc tới cổ họng, bọn họ đều không nghĩ rằng Diệp Viễn đối mặt với một cường giả Đạo Huyền Cảnh nhìn mãi không thấu còn có thể cường thế như vậy.
Nếu mà lỡ chọc giận lão nhân này, toàn bộ thánh địa Xích Hà đều phải chôn theo.
Ở trước mặt cường giả Đạo Huyền Cảnh, đến cơ hội để bọn họ chạy trốn cũng không không có.
La Thông bị khí thế của Diệp Viễn dọa sợ, thế mà lại đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn Diệp Viễn, muốn nhìn được một chút hoảng loạn trong ánh mắt của Diệp Viễn, ngược lại hắn chỉ thấy khinh bỉ chán ghét.
Rõ ràng, thật sự Diệp Viễn không để hắn và Tôn bá vào mắt, không phải là hư trương thanh thế.
Dám làm như vậy, hoặc là Diệp Viễn là kẻ ngốc hoặc là hắn thật sự có gì đó dựa dẫm vào.
Không lẽ Diệp Viễn có chút quan hệ với sư phụ?
Bỗng nhiên, mặt mày La Thông biến sắc.
Người này, chẳng lẽ là con trai của sư phụ?
La Thông càng nghĩ, càng thấy khả năng này rất lớn.
Sư phụ kêu mình tới chỗ này ngao du, hơn nữa còn tạo thời gian, chẳng lẽ vì muốn tạo ra số mệnh gặp gỡ này?
Sư phụ trừ dạy dỗ mình, còn có thể dạy dỗ thiếu niên trước mắt.
Nếu không thì giải thích việc Diệp Viễn quen thuộc Càn Khôn côn pháp đến vậy như thế nào? Nhất chiêu nhất thức của chính mình căn bản là không phát ra được lấy một chút uy lực trước mặt hắn?
"Chẳng lẽ ngươi là con trai của sư phụ?” La Thông yếu ớt hỏi.
Diệp Viễn ngạc nhiên, chợt bật cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều thì mệt! Đừng suy nghĩ lung tung, muốn biết ta là ai, trở về hỏi sư phụ của ngươi một chút sẽ biết! Ngô sư phụ của ngươi hiện tại có khỏe không?"
Lời nói của Diệp Viễn, mang theo cảm xúc phức tạp.
La Thông không tránh khỏi ngạc nhiên, câu hỏi của Diệp Viễn, giống như nhớ về một lão bằng hữu nhiều năm không gặp.
Vừa rồi, rõ ràng hắn thấy được một giọt nước mắt trong suốt ở trong mắt Diệp Viễn.
Tuy rằng Diệp Viễn khống chế cảm xúc của chính mình rất giỏi, nhưng hắn vẫn thấy được.
Nhất định là biểu lộ cảm xúc thành thật, nhưng mà tuổi của Diệp Viễn làm thế nào có khả năng?
Hiện tại La Thông càng lơ mơ không rõ, hắn càng nghi ngờ thân phận của Diệp Viễn.
Chỉ là hiện tại hắn uy hiếp Diệp Viễn, nhưng sự thật thì đã có chút sợ hãi.
"Tình trạng của sư phụ không được tốt, trên người của người, bị người khác hạ cấm chế, vẫn luôn không có cách phá giải. Mấy năm nay vẫn luôn bế quan không ra ngoài, người ngoài rất khó gặp mặt.” La Thông đáp.
Sắc mặt Diệp Viễn biến đổi, nhưng mà rất nhanh lại thở dài, truyền âm nói với La Thông: "Ngươi trở về đi, muốn biết ta là ai, hỏi sư phụ của ngươi một chút sẽ biết. Nhìn thấy hắn, giúp ta chào hỏi hắn một câu. Nếu hắn nghĩ đến thấy ta, ngươi bảo hắn không cần đến đây. Ngươi nói cho hắn, lúc mà thời cơ tới ta sẽ đi tìm hắn."
Có một số lời nói, tự nhiên không thể nói trước mặt nhiều người khác.
Tuy rằng La Thông kiêu ngạo một chút, nhưng là có thể nhìn ra rằng, hẳn là Đổng Phi Dương gửi gắm hy vọng vào hắn rất nhiều.
Nói cách khác, Đổng Phi Dương cũng sẽ không tùy tiện phái một tùy tùng Huyền Tam Trọng mang hắn đi ngao du khắp nơi.
Vậy nên La Thông người này, chắn chắn đáng để tin cậy.
Vẻ mặt La Thông nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự quen biết sư phụ của ta? Lão bằng hữu của sư phụ phần lớn ta đều đã gặp qua, chỉ là trước nay không nghe nói tới ngươi!"
Diệp Viễn cười nói: "Tiểu tử này đúng là vẫn chưa bỏ ý đồ, ngươi không cần phải thử ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi. Muốn biết, thì vẫn phải hỏi Đổng Phi Dương đi. Hơn nữa, tinh túy của Càn Khôn côn pháp nằm ở hai chữ Càn Khôn. Côn pháp vừa mới ra, ngươi chính là Càn Khôn, chúa tể một phần của thiên địa! Côn pháp của ngươi chỉ mới tới đây, chưa đến ý này, còn kém quá xa!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất