Chương 828: Đánh đâu thắng đó
Đảo mắt đã qua được hai canh giờ, đoàn người Diệp Viễn đã đánh giết suốt mấy trăm dặm đường.
Thế nhưng số cương thi trước mắt chẳng những không giảm bớt mà ngược lại có khuynh hướng càng ngày càng tăng lên!
Số cương thi càng giết càng nhiều khiến cho những trưởng lão Vô Tướng Cảnh này đều dấy lên tia tuyệt vọng.
Nguyên lực của Vệ Thành, Hoa Thư Kiệt mấy người bọn họ tiêu hao cực nhanh, tốc độ chém chết cương thi chậm hơn rõ rệt so với trước đó.
Ánh mắt của bọn họ không tự chủ được mà nhìn về phía Diệp Viễn, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
"Chẳng lẽ tiểu tử này là một tên biến thái hay sao? Cũng đã được hai canh giờ rồi mà sức chiến đấu của hắn so với lúc mới bắt đầu không hề khác biệt, tựa như không hề hao tổn bao nhiêu! Loại chiêu thức này đối với một tên võ giả Vô Lượng Cảnh làm sao có khả năng liên tục phát huy thi triển hai canh giờ liền?" Vệ Thành nói thầm.
Trong lòng hắn luôn cho rằng nguyên lực của Diệp Viễn sẽ bị hao tốn rất nhanh, sau đó sẽ tìm đến sự trợ giúp của Hắc Phong.
Nào ngờ đã hai canh giờ trôi qua mà Diệp Viễn giống như chưa hề hao tổn nguyên lực vẫn tiếp tục phát huy không ngừng như cũ.
Ngay cả tốc độ chém giết của võ giả Vô Tướng Cảnh cũng chậm lại, duy chỉ có tốc độ thu thập những cương thi này của Diệp Viễn là vẫn không chậm lại chút nào.
Diệp Viễn vẫn cứ một người một ngựa, mạnh mẽ đứng giữa đám thi triều tạo ra một lỗ hổng.
"Thiếu chủ, cứ tiếp tục như thế này không phải là biện pháp! Thực lực của những cương thi này càng ngày càng mạnh hơn. Hiện tại chúng ta chém giết đa phần là cương thi cấp năm, trong đó còn kèm theo không ít cương thi cấp sáu. Ta e là nếu tiếp tục như vậy thì chỉ sợ trước mắt sẽ gặp toàn cương thi cấp sáu!"
Ngũ Tư Viễn càng đánh càng kinh hãi, đối với tình thế nghiêm trọng trước mắt không khỏi dấy lên lo sợ.
Đối mặt với thi triều không biết sống chết này thì những võ giả Vô Tướng Cảnh như bọn họ cũng bó tay chịu trận.
Những cương thi này không hề biết sợ, cũng không có ý thức, một mặt chỉ biết công kích bọn họ. Càng đáng sợ hơn là thân thể của bọn chúng hết sức cường đại, muốn giết chết bọn chúng thì khá phí một phen đụng độ tay chân.
"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Phía sau cương thi càng cường đại thì nói rõ chúng ta cách ngọn nguồn của đám cương thi này mỗi lúc một gần! Lúc này đã không còn đường lui, các người đối phó cẩn thận, cứ đi theo ta là được!" Diệp Viễn đáp lại không một chút chậm trễ.
Một câu nói khiến mặt Ngũ Tư Viễn ngượng đỏ tới mang tai.
Hắn đường đường là một tên Vô Tướng Cảnh, vậy mà lại phải núp sau lưng Diệp Viễn.
Nhưng đây cũng là chuyện không thể làm khác được, nói đến tốc độ chém giết những cương thi này thì hiệu suất của hắn quả thật kém hơn Diệp Viễn rất nhiều.
Dưới tình huống như vậy thì những Vô Tướng Cảnh như bọn họ cũng không dám thi triển võ kỹ phạm vi rộng, làm như vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Điều bọn họ có thể làm chính là chém chết cương thi bên cạnh mình, một mực xông về phía trước, tiết kiệm nguyên lực hết mức có thể.
...
Đảo mắt lại tiếp tục qua thêm hai canh giờ, mọi người không biết đã chém giết bao nhiêu cương thi.
Ngay cả võ giả Vô Tướng Cảnh cũng giết đến nỗi tay mềm nhũn rồi.
Bọn họ cũng đã nuốt không ít đan dược nhưng vẫn không làm cho nguyên lực trong cơ thể ngưng bị hao tổn từng chút từng chút một.
Bên cạnh bọn họ lúc này đã hoàn toàn là cương thi cấp sáu, trong đó thỉnh thoảng còn có một vài cương thi cấp bảy!
Áp lực của mỗi một trưởng lão kia đều tăng lên, huống chi là mấy tên võ giả Thiên Khải Cảnh như Thành Vệ bọn hắn.
Thân xác của cương thi cấp sáu lớn hơn trước đó rất nhiều, muốn chém giết thì nguyên lực sẽ bị hao phí càng nhiều hơn.
Toàn thân Vệ Thành đều lấm tấm mồ hôi, hắn đã sắp đến cực hạn.
"Lần này quá khinh thường bọn chúng rồi! Thật sự không ngờ thực lực của đám cương thi này lại mạnh như vậy!" Vệ Thành cắn răng nói.
Hoa Thư Kiệt chém một nhát kiếm vào cương thi đồng thời thở hổn hển nói: "Tiếp tục chống đỡ thêm một chút nữa, trời sắp sáng rồi!"
"Đã sắp chống đỡ không nổi nữa, đan dược của ta cũng sắp tiêu hao hết. Cho dù có dùng đan dược thì tốc độ khôi phục nguyên lực cũng không thể bì được với tốc độ tiêu hao!" Vệ Thành nói.
"Rốt cuộc là tên Diệp Viễn kia tu luyện công pháp gì, tốc độ khôi phục nguyên lực như vậy thật quá đáng sợ đi? Ta cũng không thấy hắn dùng đan dược mà chỉ dựa vào nguyên lực khôi phục mà chống đỡ đến bây giờ! Thật là làm người ta không thể nào tin được!" Thịnh Tuấn nói.
Bốn canh giờ qua đi, sức chiến đấu của Diệp Viễn vẫn hùng hổ như cũ!
Cho dù bên cạnh đều là cương thi cấp sáu thì hắn vẫn chém như thu hoạch dưa, tốc độ so với trước đó lại không chậm hơn bao nhiêu.
Thực lực như vậy, đều khiến cho tất cả mọi người kinh hãi không thôi.
"Mọi người mau lấy lại tinh thần, chúng ta cách ngọn nguồn của đám cương thi đã không còn xa nữa!" Bỗng nhiên Diệp Viễn cất cao giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, tay Diệp Viễn giơ lên giáng xuống một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng!
Chưởng lực mạnh đến mức tất cả cương thi đều hóa thành phấn vụn, trực tiếp phá vỡ khoảng cách mấy trăm trượng.
Một chưởng này làm cho những con cương thi cấp bảy xen lẫn trong đó cũng bị trấn giết.
Vệ Thành cùng hai người khác nhìn nhau một cái, ai nấy đều nhìn thấy tia khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương.
Rốt cuộc bọn họ cũng đã biết Diệp Viễn làm thế nào để trở thành thiếu chủ của thánh địa Xích Hà.
Thân thể của những cương thi cấp bảy kia vô cùng cứng rắn, đao kiếm chém qua cũng rất khó khiến bọn chúng bị thương. Hơn nữa năng lực khôi phục của những cương thi cấp bảy này cũng siêu mạnh, nếu không thể giết chết bọn chúng thì những vết thương trên người bọn chúng rất nhanh sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, vô cùng khó đối phó.
Nhưng ở trước mặt Diệp Viễn thì những cương thi cấp bảy đó cũng không chịu nổi một kích!
Phải biết cương thi cấp bảy chính là tương đương với võ giả Thiên Khải Cảnh của nhân loại đấy!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi theo! Các ngươi thừa dịp này mà khôi phục lại một ít nguyên lực đi. Càng về sau thì ta càng không thể đối phó được với những cương thi cấp bảy kia nữa rồi!" Diệp Viễn la lớn.
Trong lòng đám người Vệ Thành cả kinh, vội vàng đuổi theo bước chân Diệp Viễn, trực tiếp đẩy khoảng cách tới mấy trăm trượng.
Những cương thi này chẳng những không bị chưởng lực của Diệp Viễn dọa, ngược lại từng tên một giống như bị chọc giận mà vây lại rất nhanh.
Diệp Viễn không chút do dự, lại đánh ra một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng, tiếp tục đánh giết một mảng lớn!
Lúc này Diệp Viễn giống như một pho tượng chiến thần.
Thậm chí Vệ Thành còn sinh ra một loại ảo giác, nếu để Diệp Viễn một mực đánh tiếp như vậy thì không biết hắn có thể giết hết tất cả cương thi đang kéo đến ùn ùn hay không.
Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy cái ý nghĩ này thật quá buồn cười, những cương thi này quá nhiều, căn bản là giết không hết!
Diệp Viễn không tiếc nguyên lực và thể lực, tiếp tục phát ra đại chiêu giúp cho tốc độ của đoàn người tiến lên trước nhanh hơn rất nhiều.
Thừa cơ hội này, mọi người không ngừng dùng đan dược mau chóng khôi phục lại nguyên lực!
Bởi vì những cương thi phía sau càng ngày càng cường đại nên quá trình này cũng không kéo dài được bao lâu. Cương thi cấp bảy ngày càng nhiều, Bàn Long Phá Thiên Chưởng của Diệp Viễn tuy lợi hại nhưng để đối phó với cương thi cấp bảy hậu kỳ thì vẫn kém một chút.
Qua một thời gian được nghỉ ngơi dưỡng sức tốt, nguyên lực của những người khác cũng đã khôi phục không ít, có thể giúp Diệp Viễn chia sẻ rất nhiều.
Đột nhiên Diệp Viễn cảm thấy da đầu như phát nổ, trong nháy mắt cảm giác được một cổ nguy hiểm bao phủ toàn thân!
"Hắc Phong, phòng bị! Có Thi Tôn cấp tám xuất hiện!" Diệp Viễn lớn tiếng nói.
Có thể khiến Diệp Viễn sinh ra cảm giác nguy cơ như vậy chỉ có thể là Thi Tôn cấp tám!
"Chủ nhân yên tâm, có Hắc Phong ở đây, những cương thi kia không gây thương tổn được cho người!" Hắc Phong cũng biết hiện tại đã khác, trực tiếp đứng phía trước bảo vệ cho Diệp Viễn.
Cách đó không xa có mấy tia ánh sáng xanh biếc như ẩn như hiện!
Diệp Viễn nhìn thấy rõ ràng mấy tia ánh sáng xanh biếc kia chính là phát ra từ mấy con cương thi bên đó.
Hiển nhiên mấy con cương thi này là Thi Tôn cấp tám!