Chương 827: Sát nhập
Đêm đến, mây đen che phủ ánh trăng, đưa bàn tay lên cũng không thấy rõ năm ngón.
"Rống..."
Đột nhiên lúc đó vang lên một tiếng gầm nhẹ phá vỡ đêm đen yên tĩnh.
Thuận theo tiếng gầm nhẹ kia, trên mặt đất bắt đầu vang lên những âm thanh rầm rập rầm rập khiến cho đám người Diệp Viễn bắt đầu cảm thấy da đầu tê dại.
Một bầu không khí đáng sợ lan tràn ra, cho dù bọn họ từng người từng người đều là những người tài cao gan lớn thì lúc này tim cũng đập nhanh hơn.
"Đến rồi!" Diệp Viễn trầm giọng nói.
Nhãn lực của hắn cực tốt, đã có thể thấy được đại quân cương thi như thủy triều đang mãnh liệt đi về phía bên này.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm hơi lạnh, số lượng đại quân cương thi trước mắt thật sự quá mức kinh người.
Đưa mắt nhìn khắp nơi, ở đâu cũng chằng chằng chịt chịt cương thi khiến người ta có cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
"Cái này… số lượng này thật sự quá đáng sợ? Chỉ cần mỗi người phun một ngụm nước bọt cũng có thể khiến cho chúng ta chết chìm mất!" Thịnh Tuấn nói.
"Bọn chúng không phải là người, là cương thi! Còn phun một ngụm nước bọt nữa, ngươi không cảm thấy kinh tởm à!" Hoa Thư Kiệt nhổ nước bọt nói.
"Các ngươi còn có tâm tư làm trò sao? Số lượng cương thi như vậy cho dù chúng ta bị ngã vào cũng bị dẫm nát mà chết!" Vệ Thành trầm giọng nói.
Một đám thi triều nhìn không thấy bờ, đem lại cho người ta cảm giác chấn động, thật sự quá rung động.
Ngay cả những trưởng lão Vô Tướng Cảnh, sắc mặt của mỗi một người cũng đều ngưng trọng như lâm đại dịch.
Thực lực của những cương thi này đều không mạnh, phần lớn đều là cấp sáu trở xuống. Nhưng số lượng đã đạt đến trình độ khủng khiếp như thế này thì số lượng đã đủ bù cho chất lượng.
Võ giả Vô Tướng Cảnh có rơi vào thì cũng thập tử nhất sinh!
"Xem hướng đi của bọn chúng, hẳn là Thủy Nguyên Thành. Xem ra bọn chúng muốn phát triển địa bàn!" Ngũ Tư Viễn trầm giọng nói.
Sắc mặt Diệp Viễn bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Mọi người cùng nhau lần theo hướng cương thi đang xông tới, không nên quay đầu lại! Chúng ta chỉ có thời gian một đêm, mọi người nắm chắc thời cơ không nên tham chiến."
Nói xong, đột nhiên dưới chân Diệp Viễn phát lực sau đó dẫn đầu chạy về phía thi triều!
Vương Tán thấy vậy sắc mặt đại biến, hướng theo bóng lưng của Diệp Viễn hô: "Thiếu chủ, chờ bọn ta với!"
Vương Tán cho rằng Diệp Viễn nhiều nhất cũng là ỷ lại vào hắc giao, tự bản thân nhất định có chút bản lĩnh nhưng đối mặt với đội quân cương thi như đại hải thế này thì làm sao đủ nhìn?
Vương Tán động thân hình một cái đuổi theo, Ngũ Tư Viễn theo sát phía sau.
Hắc Phong cũng giống như một trận gió, nhanh chóng đuổi theo sau Diệp Viễn.
Vệ Thành thấy vậy cười lạnh nói: "Thứ không biết sống chết, một tên Vô Lượng Cảnh cỏn con lại dám một người một ngựa tiên phong!"
Thịnh Tuấn cũng cười nói: "Tên tân thiếu chủ của Xích Hà này dường như có chút lỗ mãng! Ha ha, chỉ mong những cương thi kia hạ thủ lưu tình đừng tổn thương đến hắn mới phải."
"Bớt ở đây nói bóng nói gió đi, chúng ta cũng cùng lên thôi! Tên Diệp Viễn kia chết rồi thì chúng ta cũng không chiếm được chỗ tốt gì! Thực lực hắn có kém đi chăng nữa thì không phải cũng còn một con hắc giao cấp tám đại viên mãn sao? Có hắn ở đây, chuyến này của chúng ta coi như không bị lừa." Hoa Thư Kiệt nói.
Mọi người gật đầu, thân hình cũng nhanh chóng vọt về phía thi triều.
Nhưng thân hình bọn họ đi chưa được bao xa thì đồng loạt đều hơi khựng lại, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc.
Ở đằng xa, Diệp Viễn một người một ngựa, chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn quơ múa, vô số kiếm mang phát ra trong nháy mắt công kích đến đám cương thi kia.
"Xuy Xuy xuy..."
Kiếm mang của Diệp Viễn giống như đang cắt cỏ, trong nháy mắt cắt lấy một mảng lớn cương thi!
Trong lúc nhất thời, tứ chi của những cương thi cụt tay cụt chân kia bay loạn đầy trời, tình cảnh cực kỳ rung động.
Chỉ có một chiêu, Diệp Viễn trực tiếp mở ra một lỗ hổng cực lớn trong đám thi triều! Hắn cũng không dừng lại, trực tiếp vọt tới lỗ hổng vừa rồi.
Tinh Nguyệt Kiếm trên tay Diệp Viễn chính là một đại sát khí, chỗ nào nó đi qua liền gió thổi cỏ rạp, đánh đâu thắng đó.
Đám người Vệ Thành theo sát phía sau hoàn toàn bị sửng sốt.
Trong đám thi triều có mảng lớn là cương thi tầng năm, thực lực có thể so sánh với võ giả Vô Lượng Cảnh, vậy mà Diệp Viễn lại trực tiếp công kích coi thường cảnh giới của bọn chúng!
Dù gì Vương Tán cũng là võ giả Vô Tướng Cảnh, hắn đã sớm đuổi kịp Diệp Viễn.
Nhưng lúc này đây, trên mặt hắn thể hiện biểu tình cực kỳ khiếp sợ, cuối cùng trong nhất thời cũng quên mất phải xuất thủ.
Bỗng nhiên sau lưng hắn bị vỗ một cái, quay đầu nhìn lại thì chính là Ngũ Tư Viễn.
"Có phải rất ngạc nhiên hay không? Đã nói với ngươi từ lâu rồi, cái tên thiếu chủ này của chúng ta không tầm thường! Chờ hắn trưởng thành thật sự thì chính là lúc thánh địa Xích Hà của chúng ta trở lại huy hoàng!" Ngũ Tư Viễn nói.
Từ việc không đối phó với Diệp Viễn nữa thì đến bây giờ thì hắn lại vô cùng trông đợi vào Diệp Viễn, không thể không nói biến hóa của Ngũ Tư Viễn là quá lớn.
Diệp Viễn đã dùng thực lực của mình để thu phục hoàn toàn lòng người ở thánh địa Xích Hà.
"He he, đừng có đứng ngây ngốc ra đó nữa, mặc dù thiếu chủ có lợi hại nhưng đối mặt với thi triều như vậy thì sức lực của một người cũng có hạn, chúng ta mau đi giúp hắn!" Ngũ Tư Viễn cười nói.
Vương Tán liền gật đầu, mặt đầy hưng phấn nói: "Có một thiếu chủ như thế này thì thánh địa Xích Hà của chúng ta nhất định đại hưng!"
Sau khi hai người Ngũ Tư Viễn và Vương Tán khen ngợi xong liền giết tới. Cả hai đều là cường giả Vô Tướng Cảnh, thực lực còn lợi hại hơn một đoạn lớn so với Diệp Viễn cho nên đối phó với những cương thi cấp thấp thì không cần phải bàn.
Điều khiến bọn họ sợ hãi thật sự chính là bị hãm sâu trong đám thi triều này sau đó bị những con cương thi kia dây dưa cho đến chết.
Một hơi tiêu diệt nhiều cương thi như vậy làm bọn họ hao phí không ít nguyên lực. Nếu thời gian kéo dài thì bọn họ cũng chịu không nổi.
"Ha ha, quả nhiên là có đường, vậy mà ta lại xem thường hắn! Thua thiệt cho hắn chỉ mới Vô Lượng Cảnh, nếu đột phá đến Thiên Khải Cảnh thì sợ là mấy người chúng ta cũng không đủ cho hắn nhìn mất!"
Sau khi hết khiếp sợ, Hoa Thư Kiệt cũng đã hồi phục lại tinh thần,
trong giọng nói tràn đầy khổ sở.
Cho dù dựa vào cảnh giới của bọn họ thì khi ở giữa đám thi triều này cũng không thể thoải mái nhẹ nhàng giống Diệp Viễn như vậy được.
"Hừ! Giả bộ mà thôi! Theo ta thấy thì hắn chính là cố ý khoe mẽ! Ta tuyệt đối không tin. Để coi chiêu thức như vậy hắn có thể phát động được mấy lần. Chờ nguyên lực của hắn hao hết, ta xem xem hắn xử lý như thế nào!" Vệ Thành khinh thường nói.
"Bất kể là như thế nào, chỉ cần một chiêu này thôi thì sợ rằng chân ý vô thượng của hắn đã cảm ngộ đến tầng thứ ba rồi. Tên thiếu chủ của Xích Hà này dường như có chút lợi hại thật! Nhưng mà ngươi nói cũng không sai, dựa vào tu vi Vô Lượng Cảnh thì chiêu thức như vậy hẳn là không phát ra được mấy lần. Đi thôi, tiếp tục lên không thì lỗ hỗng bọn họ tạo ra sẽ bị cương thi chặn lại." Thịnh Tuấn nói.
Ba người bọn họ cũng chen nhau lên, rất nhanh đã đuổi kịp Diệp Viễn.
Có bọn họ gia nhập, trong chốc lát tốc độ của đội ngũ được đẩy nhanh hơn rất nhiều!
"Bản thân những con cương thi này thì không có gì nhưng thân xác lại hết sức cường hãn, mọi người chú ý một chút đừng để những con cương thi này làm tiêu hao hết nguyên lực!"
Mới vừa rồi nhìn thấy Diệp Viễn giống như đang chém dưa làm cho bọn họ có cảm giác những con cương thi này chẳng qua là số lượng nhiều một chút ngoài ra cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Nhưng so sánh với nhưng con cương thi hiện tại này, Vệ Thành liền phát hiện ra đã quá khinh thường những con cương thi này rồi.
Thực lực của cương thi còn mạnh hơn so với võ giả cùng cảnh giới, đáng sợ nhất là thân xác của bọn chúng hết sức cường hãn. Muốn chém chết hoàn toàn thì bọn họ phải hao tốn càng nhiều nguyên lực hơn nữa.
Một tên hai tên thì sẽ không nhìn ra cái gì nhưng số lượng một khi đã nhiều thì nguyên lực bị tiêu hao sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn bị những tên cương thi này bao vây, nếu như không nhanh chóng xông ra thì bọn họ sẽ bị những cương thi cấp thấp này hao tổn cho đến chết.
Đừng nói đến Vệ Thành chỉ mới là võ giả Thiên Khải Cảnh, ngay cả những trưởng lão Vô Tướng Cảnh bọn họ mang đến đây cũng sợ là không cách nào may mắn trốn thoát.
Số lượng của những cương thi này quá đáng sợ!