Chương 840: Chiến đấu với Ma Thần.
Trong không trung có vô số kiếm ảnh hư ảo treo lơ lửng.
Đây là do Diệp Viễn dung nhập kiếm ý của mình với Tu La Mê Huyễn Trận, mượn uy của đại trận để thi triển chân ý vô thượng tầng năm!
Đây cũng là uy lực sát trận sau khi Diệp Viễn cải thiện Tu La Mê Huyễn Trận, so với nguyên bản còn mạnh hơn rất nhiều!
Thế kiếm sắc bén trên cao khiến cho một kẻ mạnh như Ma Thần cũng kinh sợ thất sắc.
“Tu La Mê Huyễn Trận, Vạn Kiếm Xuyên Tâm, giết!”
Diệp Viễn quát lớn một tiếng, trong đại trận có vô số thanh trường kiếm xẹt qua tạo thành vô số tia lưu quang, hướng thẳng kẻ bất khả chiến bại như Ma Thần mà giết đến!
“Rầm rầm rầm…”
Bản thân Diệp Viễn không có dồi dào nguyên lực như vậy, nhưng đại trận thì lại có!
Trong chớp nhoáng, Tu La Mê Huyễn Trận rút hết tất cả nguyên lực trong nguyên tinh kéo ra thành một đoàn, có thể tưởng tượng uy lực mạnh cỡ nào!
Xung quanh chỗ Ma Thần đứng bị vô số đạo kiếm mang đánh thành tro, từng trận bụi bay lên mù mịt.
“Lợi hại... thật là lợi hại! Một cái đại trận cấp sáu mà gây ra được uy lực như thế này cũng quá đáng sợ đi?” Thịnh Tuấn lẩm bẩm nói.
Cảnh này quá mức chấn động, cho nên điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là việc Ma Thần có bị giết chết hay không mà là kinh ngạc về uy lực của đại trận.
“Diệp thiếu chủ uy vũ! Tên Ma Thần kia dưới một đòn công kích kinh khủng như thế này còn sống sót được hay không?”
“Ha ha ha, Ma Thần cái rắm gì, theo ta thấy thì chẳng qua cũng như thế này mà thôi, còn không phải mới có một tý thì đã lập tức bị thủ tiêu rồi hay sao!”
Một đám võ giả sau khi hết khiếp sợ thì hưng phấn không thôi.
Vốn cho là ngày tận thế sẽ đến, không ngờ Ma Thần này cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Hưu!”
Thân ảnh Diệp Viễn chậm rãi đáp xuống trước mặt mọi người, sắc mặt ngưng trọng nói: “Mọi người đề phòng cẩn thận, Ma Thần không hề dễ dàng bị giết chết như vậy đâu! Không có đại trận yểm hộ, chúng ta sẽ phải đối chiến trực diện với hắn!”
Sắc mặt đang hưng phấn của mọi người lập tức cứng lại, công kích kinh khủng như vậy cũng không giết chết được Ma Thần?
Việc này… việc này không thể nào đâu?
“Sưu… ầm!”
Mọi người hoa mắt một chút, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì một đạo hắc ảnh đã bay đến trước mắt.
Một đạo hắc mang đánh thẳng vào người của một tên võ giả Thiên Khải Cảnh, trong nhất thời hắn liền nổ thành một đám mưa máu!
Hết thảy những phát sinh này đều quá mức đột ngột, mọi người đối với lời nói của Diệp Viễn còn bán tín bán nghi thì Ma Thần đã xuất thủ một lần nữa!
Nhóm người Diệp Viễn bên này không còn đại trận yểm hộ, trong nháy mắt một tên võ giả đã bị chết.
Tất cả mọi người đều sợ hãi quá mức, vội vã lui về sau.
Ma Thần cũng không có ý đuổi giết mà lại tham lam hấp thu hết đoàn huyết vụ kia.
Mặt Diệp Viễn biến sắc, khí tức của Ma Thần lại đang trở nên cường hãn!
Một kích vừa rồi đã có hiệu quả không cần nghi ngờ gì nữa, khí tức của Ma Thần suy yếu hơn trước kia một mảng lớn. Thế nhưng lúc này hắn lại đang chậm rãi khôi phục!
“Tên kia lại có thể hấp thu tinh huyết của võ giả để khôi phục thực lực! Mọi người cẩn thận!” Sắc mặt Diệp Viễn ngưng trọng nói.
Nếu nói như như vậy thì Diệp Viễn bên này tuyệt đối không thể tiếp tục để xảy ra thương vong, bằng không thì Ma Thần sẽ càng chiến càng mạnh.
“Cái tên này là quái vật hay sao? Tiếp nhận toàn bộ đòn công kích kinh khủng như vậy mà vẫn giống như là không hề hấn gì!” Có người tuyệt vọng nói.
Lúc này Ma Thần chính là một đạo hắc ảnh, toàn thân chỉ có thể nhìn ra được hai con mắt.
Nhưng lúc này, tròng mắt của Ma Thần lại đang nhìn về phía Diệp Viễn, mở miệng nói: “Có chút thú vị, một tên võ giả tầng sáu nho nhỏ lại có thể gây thương tổn đến bản tọa! Nhưng mà, ngay cả Tuyệt Thiên đạo nhân cũng không giết chết được bản tọa huống gì chỉ dựa vào tên tiểu tử như ngươi thì có thể làm khó dễ được ta hay sao? Tất cả đều ngoan ngoãn mà trở thành thức ăn của bản tọa đi, đây chính là vinh hạnh của các ngươi!”
Sắc mặt Diệp Viễn ngưng trọng nói: “Võ giả Vô Tướng Cảnh phụ trợ cho Hắc Phong phát động công kích, võ giả Thiên Khải Cảnh ở một bên phối hợp tác chiến. Tốc độ của tên này rất quỷ dị, mọi người cẩn thận một chút!”
Mọi người chậm rãi gật đầu, vẻ mặt đều ngưng trọng không nói nên lời. Sự cường đại của Ma Thần vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Phải biết rằng đây chính là trạng thái của Ma Thần sau khi bị phong ấn vô số năm tháng!
“Hà hà, xem ra vẫn còn chưa từ bỏ ý định! Thôi thì bản tọa sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Ma Thần cười quái dị một cái. “Sưu” một tiếng biến mất không thấy gì nữa.
“Cẩn thận!”
Bỗng nhiên Diệp Viễn đánh một chưởng đẩy một tên võ giả Thiên Khải Cảnh ra, bóng đen trực tiếp chạy thẳng qua chỗ hắn vừa đứng.
Tên võ giả kia bị đẩy ra vừa hồi tưởng lại một khắc kia, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
“Đa… đa tạ Diệp thiếu chủ!”
Tên võ giả kia nói chuyện vẫn còn hơi run run, vừa rồi thực sự là ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như Diệp Viễn không xuất thủ thì kết cục của hắn cũng đã giống với người trước đó.
“Nguyên Từ Lực Trường? Thật nhìn không ra, thủ đoạn của tên tiểu tử nhà ngươi cũng không ít đấy!” Ma Thần có hơi ngoài ý muốn nói.
Vừa rồi mắt thấy rõ ràng sẽ đắc thủ, thời khắc mấu chốt lại giống như có người thoáng hất hắn một cái khiến cho thân hình của hắn đột nhiên hạ xuống, chỉ trì trệ một chút như vậy thôi mà tên võ giả kia đã né được một kích của hắn trong gang tấc.
Đầu tiên là Tu La Mê Huyễn Trận, sau là Nguyên Từ Lực Trường, Ma Thần đã phải ăn thua thiệt hai lần liên tiếp từ tay một tên võ giả cấp sáu nho nhỏ, việc này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
“Chính là Nguyên Từ Lực Trường!”
Nghe thấy lời Ma Thần nói, mọi người không khỏi giật mình nhìn về phía Diệp Viễn.
Thủ đoạn của tên thiếu chủ của thánh địa Xích Hà này thực sự xuất hiện liên tiếp!
Dựa vào tu vi Vô Lượng Cảnh lại có thể đối phó được với loại tồn tại như Ma Thần thì thật sự không tầm thường chút nào.
Nếu như không có Diệp Viễn thì khi mấy người bọn họ đối mặt với Ma Thần ban nãy đã lập tức bị tiêu diệt.
“Thủ đoạn của Ma Thần đại nhân cũng không ít! Bị trấn áp mấy vạn năm rồi mà thực lực vẫn cứ mạnh như vậy!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Ha ha, xem ra ngươi cũng tìm hiểu không ít về bản toạ nhỉ! Không sai, nếu như bản tọa còn ở thời kỳ toàn thịnh thì một ngón tay út đã có thể bóp chết đám cá tạp các ngươi, há lại để cho tên tiểu tử nhà ngươi đứng trước mặt bản tọa mà kiêu ngạo?”
“Hảo hán sẽ không nhắc đến chuyện dũng mãnh trước đây, Ma Thần đại nhân vốn không phải là người của thời đại này, vẫn là nên an nghỉ ở nơi đây thì tốt hơn!” Sắc mặt của Diệp Viễn trầm xuống, sát khí nhất thời toả ra bốn phía.
Ma Thần thấy thế cũng hơi sửng sốt, chợt cười to nói: “Ha ha ha, một khi bản tọa đã đi ra thì chính là ngày tận thế của nhân tộc! Một tên võ giả cấp sáu nho nhỏ mà cũng muốn giết chết bản toạ, thật là biết nói đùa! Chẳng lẽ ngươi không biết, bản tọa chính là Bất Tử Chi Thân?”
“Tiểu gia ta đây không không tin là trên thế gian này thật sự có cái gì gọi là Bất Tử Chi Thân, ngược lại hôm nay ta muốn xem thử một chút! Hắc Phong, ta dùng Nguyên Từ Lực Trường phối hợp với ngươi, lên thôi!”
“Vâng, chủ nhân!”
Diệp Viễn ra lệnh một tiếng, đột nhiên thân thể Hắc Phong bạo trướng gấp mấy lần, vung trảo đánh về phía Ma Thần.
Ma Thần đang muốn tránh ra thì một đạo lực trường quỷ dị xuất hiện một lần nữa khiến thân hình hắn lại trì xuống một chút.
“Oanh!”
Chưởng lực của Hắc Phong vừa đánh ra liền trực tiếp va chạm với Ma Thần, hai người lập tức bị đẩy lui về hai bên mấy bước!
“Mọi người cùng nhau xông lên!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Nhìn thấy cảnh này, tinh thần mọi người cũng vực dậy, mỗi một người đều nắm vũ khí lao lên!
Diệp Viễn đứng ở một bên thỉnh thoảng lại dùng Nguyên Từ Lực Trường quấy rầy hành tung của Ma Thần khiến cho hắn bị tấn công từ mọi mặt.
Trong lúc nhất thời, phía Diệp Viễn đang vững vàng chiếm thế thượng phong!
Riêng công kích của Hắc Phong cũng đã vô cùng uy lực, cho dù mạnh như Ma Thần cũng bị đánh đến gào khóc.
“Chết tiệt! Mấy tên khốn kiếp các ngươi, thừa dịp bản tọa suy yếu mà đánh lén thì có gì tài giỏi chứ!” Ma Thần kêu gào nói.