Chương 844: Chạy trối chết
“Diệp huynh!”
“Thiếu chủ!”
“Đại ca!”
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều thất kinh.
Lúc này, toàn thân Diệp Viễn đang bị một đám hắc khí quấn quanh, cả người giống như là bị cái gì đó khống chế đứng ngây ở nơi đó.
“Tiểu tử này thật sự có chút cổ quái, có thể để Già Lam đại nhân chọn làm thân thể mới của mình cũng là vinh hạnh của hắn.” Một gã thánh đồ nói.
“Ừm, cảnh giới nhục thân của tiểu tử này cao hơn cảnh giới nguyên lực, hơn nữa lại liên tiếp bày ra nhiều thủ đoạn, rất phù hợp với yêu cầu của Già Lam đại nhân. Chỉ có điều, cảnh giới còn hơi thấp một chút.” Một gã thánh đồ khác nói.
“Đối với Già Lam đại nhân thì cảnh giới không không phải là vấn đề. Hiện tại Già Lam đại nhân đã thoát khốn lại tìm được thân thể thích hợp, không đến mấy năm thì sẽ khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thôi.”
Dường như đối với hai người thì việc Già Lam lựa chọn Diệp Viễn làm thân thể mới cũng không hề kỳ quái, bọn họ đều tận mắt chứng kiến màn chiến đấu vừa rồi của Diệp Viễn, đây chính là người thích hợp với Già Lam nhất.
Một đám võ giả nhìn thấy một màn này, trong mắt đều toát lên vẻ tuyệt vọng.
Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Viễn đã trở thành trụ cột của bọn họ.
Trong lòng bọn họ tuy Diệp Viễn có tu vi thấp nhất nhưng lại liên tiếp bày ra nhiều thủ đoạn, ngay cả nhân vật cường hãn như Già Lam cũng phải liên tiếp ăn thiệt thòi trong tay hắn.
Nếu nói ai là người có thể giúp bọn họ chiến thắng được Ma Thần thì chỉ có duy nhất Diệp Viễn, đây là điều không thể nghi ngờ gì nữa!
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại đang bị đoạt xá!
“Xong, lần này hoàn toàn hết thật rồi!”
Thịnh Tuấn thống khổ nhắm hai mắt lại, đối với chuyện phát sinh tiếp theo, hắn đã không cần phải suy nghĩ gì nhiều nữa.
Nhưng vào đúng lúc này thì đột nhiên có một đám hắc khí bay ra từ thân thể của Diệp Viễn.
“A... Trấn Hồn Châu! Là Trấn Hồn Châu! Tiểu tử này làm sao có thể có được món đồ như vậy?”
Ma Thần kinh ngạc không thôi, hắn giống như là thấy được thứ gì rất đáng sợ.
Tất cả đều ngoài dự liệu của hắn, trạng thái hiện tại của Già Lam so với trước khi hắn đoạt xá càng thêm suy yếu, hiển nhiên là trong lúc đoạt xá lại bị trọng thương một lần nữa!
“Sưu” một tiếng, Già Lam trực tiếp tiến vào thân thể của Vệ Thành.
Vệ Thành chỉ hơi giãy dụa một chút sau đó lại không thể động đậy được nữa.
Tất cả mọi người đều không ngờ được, cuối cùng Già Lam lại lựa chọn Vệ Thành làm đối tượng đoạt xá.
Thương cảm thay cho thiếu chủ của thánh địa Vân Khuyết, cứ như vậy mà bị Ma Thần Già Lam giết chết.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập sợ hãi!
Một đời Ma Thần vậy mà lại sản sinh ra nỗi sợ hãi Diệp Viễn!
Mà lúc này, sau khi Diệp Viễn bị Già Lam đoạt xá lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Hết thảy những phát sinh quá đột ngột làm cho tất cả mọi người đều không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Nhưng có thể khẳng định được một điều là Già Lam đã đoạt xá Diệp Viễn thất bại!
Vệ Thành lúc này đã không còn là Vệ Thành, mà là Ma Thần Già Lam.
Mặt hắn trầm như nước nhìn Diệp Viễn đang rơi vào trạng thái ngủ say, vẻ mặt rối rắm.
Đột nhiên hắn lại phóng xuất ra ma khí cường đại một lần nữa, trực tiếp cắn nuốt hết mười mấy tên võ giả mà hai gã thánh đồ kia khống chế!
Nhưng lúc này hắn lại không còn khôi phục nhanh như lần trước.
“Chết tiệt! Bị Trấn Hồn Châu tổn thương quá nặng rồi, lần này muốn khôi phục lại thực lực phải tốn rất nhiều công sức! Cũng may là tên tiểu tử kia không cách nào khống chế được Trấn Hồn Châu, bằng không thì lần này thật sự đã lật thuyền trong mương! Hai người các ngươi, giết tên tiểu tử này cho ta! Tiểu tử này có Trấn Hồn Châu, nhất định không thể để cho hắn sống mà đi ra!”
Già Lam nói với hai gã thánh đồ.
Vẻ mặt của hai gã thánh đồ kia cũng vô cùng mơ hồ, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù không biết Trấn Hồn Châu là thứ gì, thế nhưng lại có thể tổn thương nặng nề đến Ma Thần Già Lam thì chính là thứ cực kỳ lợi hại.
Nghe Già Lam phân phó, trong lòng hai người đều run lên.
Thậm chí ngay cả Già Lam cũng có thể bị Diệp Viễn làm trọng thương khiến cho hai người bọn họ thật sự có chút rụt rè.
“Yên tâm, tên tiểu tử kia vừa rồi bị ta làm tổn thương nặng thần hồn nên đã hoàn toàn rơi vào hôn mê căn bản không có sức đánh trả, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn!” Già Lam thấy hai người có chút do dự nên thúc giục.
Nghe thấy lời của Già Lam nói, trong lòng hai người ổn định hơn một chút, thân hình khẽ động muốn ra tay với Diệp Viễn.
“Đừng hòng làm tổn thương chủ nhân của ta!”
Tuy rằng Hắc Phong đã là nỏ mạnh hết đà nhưng lúc này cũng muốn dùng hết một chút khí lực cuối cùng để ngăn cản hai người kia.
Thế nhưng thực lực của hai người này quá mức cường hãn, bản thân Hắc Phong đã bị trọng thương cho nên không phải là đối thủ của hai người bọn họ.
Hắc Phong biết hai người này vô cùng cường đại nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải chết.
Nhưng mà ngay lúc đó, từ trên trời giáng xuống một toà tháp, lấy thế nhanh như chớp trực tiếp ép hai gã thánh đồ thành nhân thịt!
Hắc Phong thấy thế, vui vẻ nói: “Vương Toạ đại nhân! Đa tạ Vương Tọa đại nhân ra tay cứu giúp!”
Một người mang hắc bào xuất hiện trước mặt mọi người, không phải Long Đằng thì là ai?
Đột nhiên xuất hiện một toà tháp lớn khiến Già Lam trợn tròn cả mắt!
“Hạo Thiên Thạch Bi! Là khí tức của Hạo Thiên Thạch Bi! Cái này... cái này..."
Già Lam cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, hắn vạn lần cũng không ngờ được ngày đầu tiên thoát khốn khỏi Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận, không những bị Trấn Hồn Châu trong truyền thuyết làm trọng thương mà còn nhìn thấy Hạo Thiên Thạch Bi trước đây đã từng trấn áp hắn!
Tuy là từ trước đến nay hắn chưa từng thấy qua tòa Hạo Thiên Tháp trước mắt này, thế nhưng khí tức của Hạo Thiên Thạch Bi thì hắn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
“Ma Thần Già Lam phải không? Lại dám đánh chủ ý lên Diệp Viễn, hôm nay ta sẽ dùng toà Hạo Thiên Tháp này để tiêu diệt ngươi!” Giọng nói lạnh lùng của Long Đằng từ trong hắc bào truyền ra.
Mặt của Già Lam biến sắc hết lần này đến lần khác, đột nhiên thân hình của hắn bạo phát, chạy như điên về phía cửa huyệt động, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Già Lam đi rồi, Long Đằng trong hắc bào thở ra một ngụm trọc khí, thở phào một cái.
Phát sinh một chuỗi biến cố đột ngột này khiến cho mấy người Thịnh Tuấn cùng Ngũ Tư Viễn đều không kịp nhìn ra.
Đến bây giờ, bọn họ cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà người mang hắc bào trước mắt này đã cứu bọn họ chính là sự thật không thể cãi.
Thịnh Tuấn vội vàng dẫn mấy người còn lại tiến lên thi lễ với Long Đằng: “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, xin nhận một cái cúi đầu của Thịnh Tuấn!”
“Ừm, tốt nhất là các người nên quên hết toàn bộ chuyện phát sinh ở nơi này ngày hôm nay. Nếu không thì… tự mình đi gánh lấy hậu quả!” Long Đằng lạnh lùng nói.
Trong lòng mấy người Thịnh Tuấn rùng mình, vội vàng nói: “Tiền bối yên tâm, cho dù có chết vãn bối cũng sẽ không tiết lộ một chữ!”
“Tốt, các ngươi có thể đi rồi.” Long Đằng thản nhiên nói.
Thịnh Tuấn sững sờ, có chút chần chờ nói: “Vậy Diệp huynh thì..."
“Diệp Viễn đã có lão phu chăm sóc, các ngươi cứ rời đi là được!”
Long Đằng đã nói như vậy thì mấy người Thịnh Tuấn tất nhiên sẽ không dám trái ý, lại thi lễ với Long Đằng một lần nữa rồi rời đi.
Tuy là bọn họ không biết rõ lai lịch của người mang hắc bào này, nhưng hiển nhiên là người này có quan hệ vô cùng mật thiết với Diệp Viễn. Có một nhân vật lợi hại như vậy thủ hộ thì không cần phải lo ngại cho Diệp Viễn nữa.
Nhưng khi Thịnh Tuấn nhìn lại nhóm người của mình thì mặt lại hiện lên vẻ đắng chát.
Lúc đi vào trùng trùng điệp điệp hơn trăm người, bây giờ chỉ còn lại trên dưới mười người, đã bị hao tổn hơn chín phần mười.
Nhưng mà hắn cũng biết, nếu như không có Diệp Viễn thì chỉ sợ toàn quân bọn họ đều đã bị tiêu diệt.