Chương 850: Loạn Ma Hải.
Nghe Hắc Phong nói hết tình huống ngày hôm đó, sắc mặt Diệp Viễn rất khó coi.
Sau khi hắn hôn mê, Long Đằng lại có thể cưỡng ép thúc giục Hạo Thiên Tháp tiêu diệt hai gã thánh đồ như thế.
Thật ra thì đối với thân phận của Long Đằng, Diệp Viễn sớm đã có suy đoán.
Chẳng qua là bản thân Long Đằng không nói thì hắn cũng không có vạch trần.
Cho dù tuổi thọ của Long tộc dài hơn nhân loại rất nhiều thì cũng tuyệt đối không thể sống thêm năm vạn năm nữa.
Đến nỗi trước đây Long Đằng có nói, Phương Thiên đã thông qua việc thay đổi dòng chảy của thời gian để giúp hắn có thể sống được đến bây giờ, điều này càng vớ vẩn hơn nữa.
Đừng nói là Long Đằng, chính bản thân Phương Thiên, chỉ cần hắn không đột phá được đến Thần Cảnh thì cũng tuyệt đối không thể sống đến hiện tại.
Dù cho Phương Thiên đạt được thành tựu nghịch thiên trên thời gian nhất đạo.
Nếu Diệp Viễn đoán không sai thì Long Đằng hẳn là khí linh của Hạo Thiên Tháp!
Tuy rằng Diệp Viễn đã luyện hóa được Hạo Thiên Thạch Bi nhưng vì cảnh giới quá thấp, căn bản không có cách nào phát huy hết uy lực chân chính của Hạo Thiên Tháp.
Diệp Viễn phỏng đoán, cấp bậc của Hạo Thiên Tháp cho dù chưa đạt tới thần khí chỉ sợ tương lai cũng cách không xa.
Nhưng mà trạng thái không tốt của Long Đằng cũng là thật.
Diệp Viễn đoán chừng cuộc đại chiến khoáng thế năm vạn năm trước đây, sợ là Long Đằng đã chịu thương thế không nhẹ, thế nên cho đến bây giờ cũng chưa thể phục hồi lại như cũ.
Cưỡng ép thúc giục Hạo Thiên Tháp, loại trạng thái này đối với Long Đằng mà nói thì quá mức miễn cưỡng.
Hắc Phong nói, sau khi Long Đằng trở về Hạo Thiên Tháp cũng chưa có đi ra lần nào.
Tuy là Hắc Phong không biết rõ tình trạng, nhưng Long Đằng suy yếu hắn có thể nhìn ra. Trong lòng Diệp Viễn hơi động, trực tiếp tiến vào trong Hạo Thiên Tháp.
Giờ đây Diệp Viễn đã đột phá cảnh giới Thiên Khải Cảnh, sau khi tiến vào Hạo Thiên Tháp thì có thể nhận thấy rõ ràng sự khác biệt với trước đây.
Diệp Viễn đi đến trước tấm bia đá Hạo Thiên, chìm thần thức vào trong đó. Có một vài không gian ẩn giấu trước đây cảm nhận không được bây giờ trong đầu lại hiện lên rõ ràng.
"Phương Thiên kia quả thật là một thiên tài yêu nghiệt, trên phương diện luyện khí vẫn còn có tài nghệ như vậy. Hạo Thiên Tháp vô cùng khéo léo, sợ là cách thần khí trong truyền thuyết cũng không xa nữa." Diệp Viễn cảm thán nói. Từ sau khi Cường giả Thần Đạo biến mất, thì thần khí cũng không còn xuất hiện ở Thần Vực nữa.
Phương Thiên dựa vào khả năng của mình mà tự luyện chế được Hạo Thiên Tháp, có thể thấy được thực lực của hắn mạnh như thế nào.
Trong lòng động một chút, thân ảnh của Diệp Viễn xuất hiện tại một nơi bí ẩn trong không gian của Hạo Thiên Tháp.
Ở nơi này, Diệp Viễn cảm nhận rõ ràng được tốc độ thời gian trôi đi trở nên chậm hơn rất nhiều.
Có một bóng người phía trước, chính là Long Đằng từ lâu không gặp.
Đối với việc Diệp Viễn đến, Long Đằng một chút phản ứng cũng không có, hắn vẫn đang ngủ say. Nếu như bình thường chỉ cần Diệp Viễn xuất hiện tất nhiên sẽ kinh động đến Long Đằng.
"Long Đằng tiền bối!"
Trong cơn ngủ mê Long Đằng chậm rãi mở hai mắt, rõ ràng tinh thần rất sa sút. Thời điểm hắn thấy được Diệp Viễn thì không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng.
"Là Diệp Viễn à, ta biết mạng của tiểu tử nhà người rất cứng, sẽ không dễ dàng chết như vậy! Hử? Ngươi đột phá Thiên Khải Cảnh rồi? Không tệ! Không tệ!" Long Đằng cười gượng nói.
Diệp Viễn khom người thi lễ với Long Đằng rồi nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!"
"Ha Ha, ngươi là người có Hạo Thiên Tháp, đương nhiên có thể nói ngươi là chủ nhân của ta, ta không thể giương mắt nhìn ngươi bị tên Già Lam kia giết chết."
Long Đằng nói lời này, tương đương với thầm thừa nhận thân phận khí linh.
Hắn biết Diệp Viễn rất thông minh, chắc chắn Diệp Viễn sớm đã đoán được thân phận của hắn. Chỉ là lúc đó cảnh giới của Diệp Viễn vẫn còn thấp cũng không có nhận được sự đồng ý chân chính của hắn. Diệp Viễn thậm chí còn không điều khiển được Hạo Thiên Tháp, hà cớ gì Long Đằng phải tùy tiện nhận hắn làm chủ?
"Tiền bối đã cưỡng ép thúc giục Hạo Thiên Tháp, chỉ sợ đã tổn hại căn cơ, có thể để Diệp Viễn kiểm tra một phen không?"
Diệp Viễn cũng không có dư thừa lời cảm tạ, phần ân tình này hắn nhớ trong lòng là được rồi.
Long Đằng nhẹ nhàng gật đầu, hồn lực của Diệp Viễn lan tràn lên, bắt đầu thăm dò kiểm tra tình huống của Long Đằng.
Long Đằng khẽ run lên, kinh ngạc nói: "Ngươi… tại sao Thiên Khải Cảnh tầng một lại có hồn lực của Đan Thánh trung kỳ?"
"Cái này ta cũng không rõ lắm, nhưng hẳn là tác dụng của cái gì mà ngọc trấn quỷ hồn đi? Tiền bối đừng có chống cự, để ta thăm dò chốc lát."
Diệp Viễn cẩn thận quét qua thân thể của Long Đằng một lần, chân mày lập tức cau lại.
Loại tồn tại của khí linh này hết sức đặc thù, chỉ cần Hạo Thiên Tháp không bị hủy thì Long Đằng có thời gian sống sót vô cùng dài.
Long Đằng thân là Long tộc cao ngạo, lại bằng lòng trở thành khí linh của Hạo Thiên Tháp, có thể thấy quan hệ giữa hắn và Phương Thiên không tầm thường.
Trở thành khí linh tuy rằng có thể đạt được sinh mệnh lâu dài, cái giá cũng chính là không thể nhập luân hồi!
Sự tồn tại của khí linh và thần hồn có chút tương tự, nhưng lại có chút khác biệt.
Dưới tình huống bình thường, khí linh rất ít khi bị tổn thương, nhưng một khi đã bị thương tổn thì cũng cực kỳ phiền phức.
"Xem ra trận đại chiến năm vạn năm trước tiền bối đã bị tổn thương đến căn cơ! Cưỡng ép thúc giục Hạo Thiên Tháp thương thế của tiền bối cũng là họa vô đơn chí." Diệp Viễn trầm giọng nói.
Long Đằng cười nói: “Xem ra, ngươi đã sớm đoán được. Không sai, trận đại chiến năm vạn năm trước kia, Hạo Thiên Tháp đã từng chịu một kích chính diện của Thiên Ma Thần. Bản thân Hạo Thiên Tháp bị một vết thương cự lớn, mà ta ở dưới cũng chịu một kích, tổn hại đến căn cơ.
Vốn là trải qua năm vạn năm, thương thế của ta đã tốt lên không ít, lần này thúc giục Hạo Thiên Tháp thì thương thế lại thêm nghiêm trọng. Nhưng mà ngươi cũng không cần lo lắng, ta chết không được."
Diệp Viễn nghe vậy mặt cũng hơi biến sắc, có thể làm bị thương nặng Hạo Thiên Tháp có thể so sánh với thần khí, thực lực của tên Thiên Ma Thần này thật đúng là cường hãn đến mức làm người ta giận sôi!
Diệp Viễn thở dài nói: "Tiền bối không cần giả vờ bình tĩnh. Khí linh tuy là thọ nguyên lâu dài, nhưng cũng không phải là thân bất tử. Thương thế của ngươi vẫn luôn không khá lên được cũng là vì thương tổn đến căn cơ, năng lực tự hồi phục yếu đi rất nhiều. Nếu như lại có biến hóa như vậy, sợ rằng không bao lâu thì ngươi sẽ hoàn toàn tiêu vong! Xem ra, phải đi Loạn Ma Hải một chuyến rồi!”
"Loạn Ma Hải?" Long Đằng nghi hoặc hỏi.
Lúc Long Đằng tung hoành Thần Vực, niên đại và thế lực hoàn toàn khác với bây giờ.
Cái tên Loạn Ma Hải vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói tới.
Diệp Viễn gật đầu, nói rằng: “Đúng! Loạn Ma Hải do bảy đại vực hợp thành, bảy đại vực này không thuộc bất kỳ thế lực nào. Trong Loạn Ma Hải người mạnh là vua, một lời không hợp ý liền đại khai sát giới, không có bất kỳ trật tự đáng nói nào, là thiên đường của những tên ác nhân cùng với những người không muốn chịu sự ràng buộc quy củ. Trong Loạn Ma Hải, không nhìn bối cảnh, chỉ xem thực lực!”
Đối với Thần Vực mà nói, Loạn Ma Hải là một địa phương vô cùng đặc thù.
Nơi đó hỗn loạn không chịu nổi, giết người đoạt bảo là bình thường như cơm bữa. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực thì có thể sống rất thoải mái ở nơi đó.
Võ giả bên ngoài đi vào, căn bản là không có cách nào thích ứng được.
Muốn ở loại địa phương này ăn no chờ chết, căn bản là không có khả năng.
Muốn sống sót thì phải trở nên mạnh hơn!
Trong Loạn Ma Hải, không thiếu một vài đối tượng bị thế lực lớn phát lệnh truy nã. Nhưng chỉ cần bọn họ vừa tiến vào Loạn Ma Hải, những thế lực này muốn bắt bọn họ thì một chút biện pháp cũng không có, siêu cấp thánh địa cũng không được.
Nói trắng ra là, đây là một thế giới cái mạnh ăn hiếp yếu, bên trong tràn đầy mùi vị nguyên thủy.
"Cái loại địa phương này đi làm gì? Mặc dù ngươi đột phá Thiên Khải Cảnh nhưng đi đến nơi như vậy cũng quá nguy hiểm đi?" Long Đằng biến sắc nói.