Chương 871: Cưỡng ép
Ba người nhà Nghiêm Tuấn ôm đầu khóc rống một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hắn dẫn vợ và con gái tới trước mặt Diệp Viên, cúi đầu bái.
“Diệp dược sư đã cứu tính mạng một nhà ta, Nghiêm Tuấn nông cạn không có gì báo đáp, chỉ có cái gia tài này tặng cho dược sự, mong rằng dược sư không ghét bỏ.”
Nghiêm Tuấn chắp tay đưa lên một cái nhẫn trữ vật khiến cho mọi người náo động một hồi.
Không cần nghĩ, đồ chứa trong cái nhẫn này nhất định là không ít địa nguyên tinh, cái này khiến cho từng người bọn họ trông thấy mà thèm.
Chỉ là bọn hắn có to gan, cũng không có ai dám khiêu khích vị thành chủ đại nhân mới này.
Ai ngờ, Diệp Viễn lại đẩy nhẫn trữ vật trở về, thản nhiên nói: “Nghiêm đương gia không cần đa lễ, sau này hãy rời khỏi chốn thị phi này, mang theo vợ con sống qua ngày thật tốt thôi!”
Mặt Nghiêm Tuấn lộ vẻ giằng co, bỗng nhiên đẩy nhẫn tới trước mặt Diệp Viễn, nói: “Nghiêm mỗ biết hành động này cực kỳ mạo muội, nhưng mà ta không muốn về sau Linh Nhi sống phải chịu uất ức như chúng ta! Diệp dược sư, cầu xin ngài nhận Linh Nhi làm đồ đệ, phu phụ hai người chúng ta vô cùng cảm kích!”
Diệp Viễn có hơi bất ngờ với hành động của Nghiêm Tuấn. Hắn có thể cảm giác được thương yêu của Nghiêm Tuấn đối với nữ nhi, nhưng không ngờ được bọn họ vậy mà lại chịu đưa Nghiêm Linh cho hắn làm đồ đệ.
Diệp Viễn nói: “Việc này chúng ta nói không tính, vẫn là phải xem ý tứ của Linh Nhi. Linh Nhi, muội có muốn cùng Diệp Viễn ca ca học thuật luyện dược không?”
Linh Nhi không chút do dự gật đầu nói: “Dĩ nhiên là muốn! Linh Nhi muốn trở thành luyện dược sư vĩ đại nhất! Nhưng mà… Linh Nhi lại không bỏ được cha nương.”
Linh Nhi rất thông minh, nàng biết bái Diệp Viễn làm sư phụ, sợ rằng sẽ phải rời khỏi cha mẹ.
Diệp Viễn cười nói: “Cái này không thành vấn đề, ta sẽ để lại cho các ngươi một phong thư, các ngươi đi Bạch Vũ Vực của Xích Hà thánh địa, cứ nói là ta sắp xếp các ngươi đến, bọn họ tự nhiên sẽ nhận các ngươi.”
Nghiêm Tuấn nghe vậy cực kỳ vui mừng, vội vàng nói lời cảm tạ với Diệp Viễn.
Trấn an được một nhà Nghiêm Tuấn, bỗng nhiên Diệp Viễn nhìn về phía đám người, thản nhiên nói: “Đàm Tứ, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tiếp tục như thế này sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả đám người Nghiêm Tuấn, Lưu Vũ Sinh đều giật mình.
Bọn họ không ngờ được, vậy mà Đàm Tứ lại ẩn trốn trong đám người.
Quả nhiên, trong đám người lóe ra một nam tử mặt sẹo, chính là Đàm Tứ.
“Cao thủ ẩn ở trong thương đội kia, quả nhiên là ngươi!” Đàm Tứ nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt âm trầm nói.
Lời này nói ra, mặt Lưu Vũ Sinh cũng là biến sắc.
Đến bây giờ hắn còn không biết là Diệp Viễn âm thầm ra tay, vậy thì hắn cũng quá ngu xuẩn rồi.
Nhưng vấn đề là, rốt cuộc Diệp Viễn xuất thủ như thế nào? Phải biết là, người thao túng Linh Huyền Đồng Tâm Trận là hắn, Diệp Viễn xuất thủ từ lúc nào mà hắn một chút cũng không nhìn ra!
Nghe vậy, Diệp Viễn chỉ cười cười.
Lúc này Đàm Tứ vô cùng kiêng kỵ Diệp Viễn, lại nói: “Ta chỉ tới xem đấu, cũng không có ác ý gì!”
Nhưng mà Đàm Tứ xuất hiện, vậy nên rối loạn tưng bừng.
“Hắn… Hắn chính là người xếp thứ 458 trong Địa Sát Bảng, Đàm Tứ! Ôi thần linh ơi, sao Đàm Tứ lại xuất hiện ở Vân Sát Thành?”
“Nghe nói Đàm Tứ này là người đầu tiên có tên trên Địa Sát Bảng trực tiếp đại tới vị trí 458, là một truyền kỳ!”
“Nhưng mà… nhưng mà hắn lại chịu thua Diệp thành chủ!”
Xếp hạng của Đàm Tứ cao hơn so với Tạ Ảnh những mấy bậc, đã nói rõ thực lực của hắn còn mạnh hơn Tạ Ảnh.
Nhưng mà người như vậy lại chịu thua Diệp Viễn, cái này khiến cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.
Diệp Viễn cười mà như không cười nhìn về phía Đàm Tứ, nói: “Ngươi không cảm thấy loại giải thích này rất yếu ớt sao? Nếu như ta không gọi ngươi, có phải là ngươi sẽ theo đuôi Nghiêm đương gia rời khỏi Vân Sát Thành, sau đó nửa đường giết bọn họ không?”
Nghiêm Tuấn nghe vậy mặt không khỏi biến sắc, Đàm Tứ này, vậy là vẫn còn chưa hết hy vọng!
Nếu như không phải Diệp Viễn gọi Đàm Tứ từ trong đám người ra, hắn sợ rằng Đàm Tứ sẽ thật sự xuống tay với chính mình.
Đàm Tứ biến sắc, lắc đầu nói: “Ta không có ý này.”
Diệp Viễn cười nói: “Không có ý này là tốt rồi! Vừa đúng lúc ta thiếu một người làm bạn để đi Sát Lục Chi Nguyên, làm phiền ngươi theo ta đi một lần đi!”
Lần này, Đàm Tứ thật không bình tĩnh được nữa, kinh ngạc nói: “Ngươi… ngươi muốn đi Sát Lục Chi Nguyên! Ta… ta không đi!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Đi hay không đi, không phải do ngươi quyết định.”
Sắc mặt Đàm Tứ tái nhợt nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi?”
Diệp Viễn vẫn lạnh nhạt như cũ nói: “Cái gọi là cao thủ Địa Sát Bảng, trong mắt ta chẳng là cái thá gì! Giết một người là giết, giết hai người cũng là giết.”
Kiêu ngạo!
Cuồng vọng!
Ở Loạn Ma Hải, dám coi rẻ cao thủ Địa Sát Bảng, Diệp Viễn là người đầu tiên!
Đối với võ giả Thiên Khải Cảnh mà nói, cao thủ Địa Sát Bảng chính là nhân vật vô dịch. Nhưng mà Diệp Viễn lại nói chẳng là cái thá gì!
“Ngươi! Ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối không giết bọn họ! Như vậy còn không được sao?”
Đàm Tứ lùi bước một lần nữa, vậy mà hắn lại không có dũng khí cùng Diệp Viễn đánh một trận.
Biểu hiện của Đàm Tứ phá vỡ tất cả nhận thức của mọi người đối với cao thủ Địa Sát Bảng.
Ở trong mắt bọn họ, cao thủ Địa Sát Bảng không gì không làm được. Nhưng mà đối mặt với Diệp Viễn, Đàm Tứ, vị cao thủ thứ 458 của Địa Sát Bảng này, thậm chí đến cả xuất thủ cũng không dám!
“Ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi với ta, hoặc là bị ta giết chết!” Diệp Viễn không để ý chút nào đến lời nói của Đàm Tứ, thản nhiên nói.
Đây là trần trụi mà uy hiếp, hoặc có thể nói là cưỡng ép trần trụi.
Dám nói chuyện với cao thủ Địa Sát Bảng như thế, sợ rằng cũng chỉ có duy nhất Diệp Viễn.
Tay cầm đao của Đàm Tứ run lên, hắn muốn liều mạng rút đao, nhưng mà vừa nghĩ tới một quyền vừa rồi của Diệp Viễn, hắn làm thế nào cũng không lấy được dũng khí ra.
Tạ Ảnh không có thấy rõ một quyền kia của Diệp Viễn, hắn cũng không có thấy rõ.
Đàm Tứ có thể cảm giác được, nếu hắn bị một quyền kia của Diệp Viễn đánh trúng, sẽ tuyệt đối không có khả năng còn sống!
Thật là nghĩ không ra, một võ giả Thiên Khải Cảnh tầng hai, vậy mà lại có được thực lực mạnh như vậy.
“Ta… ta đi!” Đàm Tứ quấn quýt nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải khuất phục.
Tất cả ánh mắt của võ giả nhìn về phía của Diệp Viễn, tràn ngập vẻ kính sợ.
Người nam nhân này, vậy mà lại có thể cưỡng ép một tên cao thủ Địa Sát Bảng đi vào Sát Lục Chi Nguyên.
Quá điên đảo rồi!
Diệp Viễn chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Vũ Sinh, nói với hắn: “Đưa một nhà Nghiêm Tuấn đến Thiên La Thành an toàn, nếu như xảy ra sai sót gì, binh đoàn đánh thuê Lục Hải các ngươi cũng không cần phải tồn tại nữa.”
Thực lực của Lưu Vũ Sinh đúng là không tệ, thế nhưng làm người lại không có cốt khí. Trước khiêu khích của Tạ Ảnh, nếu như hắn có thể đứng ra, Diệp Viễn sẽ còn có thể liếc hắn một cái.
Còn bây giờ, hắn cũng không cần phải khách khí nữa.
Sắp xếp xong tất cả, Diệp Viễn mang theo Đàm tứ đi tới truyền tống trận thông tới Sát Lục Chi Nguyên.
Trận pháp này, chỉ có dùng Quyết Sát Lệnh mới có thể mở ra.
Ánh sáng lóe lên, hai người biến mất không còn thấy gì nữa.
Khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã tới một mảnh hoang nguyên.
Xa xa có một tòa thành to lớn, dù là cách mấy ngàn dặm, Diệp Viễn cũng vẫn thấy được rõ ràng.
Tòa thành lớn kia, chính là Tu La Thành trong truyền thuyết!
“Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là đi ra từ Tu La Thành?” Diệp Viễn hỏi Đàm Tứ.
“Rõ ràng ngươi là lần đầu tiên đến Loạn Ma Hải, vì sao lại biết nơi này như lòng bàn tay?” Đàm Tứ hỏi một đằng trả lời một nẻo nói.
Trên ngươi Diệp Viễn không có nửa điểm khí tức sát phạt nào, khác hẳn với võ giả Loạn Ma Hải, vừa nhìn là biết là lần đầu tiên đến Loạn Ma Hải.
Nhưng mà khiến cho Đàm Tứ kinh ngạc là, dường như Diệp Viễn không hề xa lạ đối với nơi đây.