Chương 870: Là nàng sao?
“Đây… rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?”
“Rõ ràng là Tạ Ảnh đã trấn áp được tên tiểu tử này, sao hắn lại đột nhiên bạo phát rồi?”
“Cường giả Địa Sát Bảng, vậy mà thua trước một tên võ giả Thiên Khải Cảnh tầng hai vô danh, quá giả rồi?”
Tạ Ảnh đột nhiên trúng chiêu, khiến cho tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.
Rõ ràng Tạ Ảnh đã đánh Diệp Viễn đến mức hoàn toàn trấn áp, đến mức sắp bị thua, tại sao đột nhiên tình tiết lại đảo ngược rồi?
Tạ Ảnh giùng giằng đứng lên, chật vật nói không nên lời.
Hắn cúi đầu nhìn bản thân mình một chút, khinh giáp mặc trên người lại bị Diệp Viễn đánh một quyền cho tàn tạ bất kham, đã mất đi hoàn toàn tác dụng.
Nói cách khác, nếu như Diệp Viễn cho hắn một quyền nữa, chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Vừa rồi sống chết trước mắt, là bộ áo giáp này cứu hắn một mạng.
Cái Khinh Giáp này là hắn đã phải bỏ ra cái giá cực lớn để làm ra nó, chính là vì để tác dụng bảo vệ mạng sống. Không ngờ được Diệp Viễn chỉ dùng một quyền mà đã đem nó đánh nát.
Nghĩ đến một quyền vừa rồi, lòng Tạ Ảnh còn sợ hãi. Khinh giáp trên người hắn là huyền khí hộ giáp thượng phẩm, vậy mà lại bị một quyền của Diệp Viễn phá hỏng hoàn toàn.
Từ đó có thể tưởng tượng được, uy lực một quyền vừa rồi của Diệp Viễn mạnh bao nhiêu.
Cần phải biết là độ khó để có thể phá hỏng huyền khí hộ giáp thượng phẩm lớn hơn rất nhiều so với làm gãy một thanh kiếm!
Ở ngoài hộ giáp còn có nguyên lực hộ thể của võ giả. Diệp Viễn chẳng những trực tiếp đánh vỡ nguyên lực hộ thể của Tạ Ảnh, mà lực lượng còn sót lại cubgx hủy diệt đi bộ huyền khí hộ giáp thượng phẩm.
Một đòn này, thật quá đáng sợ!
Tạ Ảnh nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi: “Ngươi… ngươi lại dám lấy ta ra làm thí nghiệm!”
Đến bây giờ, Tạ Ảnh lại không hiểu rõ Diệp Viễn chỉ coi hắn là bia ngắm luyện công, vậy thì hắn cũng quá ngu xuẩn.
Quyền pháp ở trong chiến đấu của Diệp Viễn càng đánh càng mạnh, càng ngày càng thuần thục, thế cho nên càng về sau mới xuất ra một quyền đáng sợ kia!
Uy lực một quyền kia, tuyệt đối có thể giết chết một tên võ giả Vô Tướng Cảnh bình thường!
Thiên Khải Cảnh tầng hai lại có thể vượt qua một đại cảnh giới giết chết cường giả Vô Tướng Cảnh, đây là cái khái niệm gì?
Võ giả Địa Sát Bảng mạnh là không sai, nhưng mà lúc bọn họ ở Thiên Khải Cảnh tầng hai, cũng không có khả năng có được thực lực biến thái như vậy!
Diệp Viễn ở giữa không trung có vẻ hơi chật vật, có điều thân thể hắn cường hắn, tấn công của Tạ Ảnh đối với hắn cũng không có tạo thành thương tổn quá lớn.
Diệp Viễn nghe vậy thản nhiên nói: “Ngươi cũng không tính là quá đần! Nhờ phúc của ngươi, Không Vô Long Ảnh Quyền của ta cuối cùng cũng luyện thành.”
Một chiêu này, là chiêu thức được hình thành từ việc dung hợp Không Vô Hỏa Ấn và Long Ba. Sở dĩ lựa chọn Tạ Ảnh để thử chiêu, cũng là bởi vì đối phương quá mạnh.
Đương nhiên, Diệp Viễn dùng Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm cũng có thể giết chết kẻ có thực lực như Tạ Ảnh.
Sắc mặt Tạ Ảnh cực kỳ khó coi, nhưng mà sợ hãi đối với Diệp Viễn đã lên đến đỉnh điểm: “Ngươi… vừa rồi một quyền này của ngươi, lại ẩn chứa chân ý vô thượng Chước Nhiệt!”
“Cái gì! Hai người bọn họ so qua ngàn chiêu, cũng chỉ là tên tiểu tử kia đang thử chiêu?”
“Thật đáng sợ! Dám lấy cao thủ Địa Sát Bảng để thử chiêu, rốt cuộc là lúc đó người này có bao nhiêu tự tin?”
“Tạ Ảnh vừa mới nói cái gì? Chân ý vô thượng Chước Nhiệt! Đây… đây không phải là chân ý vô thượng mà chỉ có Linh Chá Thần Vương mới có thể lĩnh ngộ được sao? Tiểu tử này, sao hắn lại làm được?”
Đối thoại giữa Diệp Viễn và Tạ Ảnh khiến cho võ giả vây xem kinh ngạc đến ngây người.
Lúc trước bọn họ còn tưởng rằng Diệp Viễn không chịu nổi một đòn, không ngờ được Diệp Viễn căn bản là không có để Tạ Ảnh vào trong mắt.
Dám lấy cao thủ Địa Sát Bảng để thử chiêu, Diệp Viễn đương nhiên là có tự tin tuyệt đối.
Mặc dù không sử dụng một chiêu luyện thành kia, Diệp Viễn cũng vẫn có năng lực giết chết Tạ Ảnh.
Nhưng mà, Diệp Viễn mới là võ giả Thiên Khải Cảnh tầng hai thôi mà!
Nhìn Tạ Ảnh, Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Coi như ngươi có chút kiến thức, bây giờ, có thể tiễn ngươi lên đường rồi!”
Dứt lời, thân hình Diệp Viễn khẽ động, định một quyền giết chết Tạ Ảnh.
“Khoan đã! Ngươi giám giết ta, tiểu cô nương kia nhất định cũng sẽ chết! Không phải là ngươi muốn cứu nàng sao? Ta thật muốn xem xem, ngươi làm sao cứu được nàng!” Vẻ mặt Tạ Ảnh cười lạnh nói.
Tạ Ảnh đã sớm nghe ngóng quan hệ giữa Diệp Viễn và phu phụ Nghiêm Tuấn.
Bắt cóc Nghiêm Linh, vốn là vì hắn muốn lừa Nghiêm Tuấn một vố lớn. Không ngờ được kết quả lại trở thành bùa hộ mệnh của hắn, cái này khiến Tạ Ảnh đắc ý không thôi.
Có Nghiêm Linh ở đó, Diệp Viễn tuyệt đối không dám động thủ!
Nghe lời này, phu phụ Nghiêm Tuấn biến sắc, nổi giận nói: “Tạ Ảnh, ngươi… vô sỉ!”
Tạ Ảnh cười như điên nói: “Ha ha ha, vô sỉ? Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, cái từ vô sỉ này, căn bản không thích hợp ở Loạn Ma Hải! Tiểu tử, nếu như ngươi đã muốn Quyết Sát Lệnh, vậy ngươi đã chuẩn bị để trụy lạc chưa? Ngươi là muốn mạng của ta, hay là muốn mạng của tiểu nha đầu kia? Tự ngươi chọn một đi!”
Diệp Viễn từ từ hạ xuống, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tạ Ảnh, cười nhạt nói: “Ta muốn giết ngươi, ai cũng không ngăn được!”
Tạ Ảnh bị khí thế của Diệp Viễn đánh tới, đúng là không kìm được mà lùi lại mấy bước, cắn răng nói: “Lẽ nào ngươi mặc kệ sống chết của tiểu nha đầu kia sao?”
Diệp Viễn cười cười, chỉ chỉ về phía đám người, nói: “Ngươi nói tiểu nha đầu, là nàng sao?”
Theo phương hướng của Diệp Viễn chỉ, Tạ Ảnh nhìn lại, sắc mặt không khỏi đại biến, dưới chân mềm nhũn, cả người ngồi phịch xuống đất.
“Cái này… cái này sao có thể?”
Trong đám người, một thiếu niên ôm trong tay một cô bé, cô bé kia không phải là Nghiêm Linh thì là ai?
Phu phụ Nghiêm Tuấn nhìn thấy Nghiêm Linh, không khỏi xoa xoa chính con mắt của mình, thần sắc lộ ra không thể tin được.
“Linh… Linh Nhi?”
“Cha… Nương…”
Tiểu Hỏa ôm Nghiêm Linh đi tới trước mặt phu phụ Nghiêm Tuấn, đưa nàng cho Lâm Sương, nước mắt phu phụ hai người rơi xuống ngay lập tức.
“Linh Nhi… đều là cha nương không tốt, hại con chịu khổ rồi!” Một nhà ba người ôm nhau khóc rống lên.
“Ầm!”
Diệp Viễn không do dự chút nào, dứt khoát kết liễu Tạ Ảnh.
Một bùa hộ mệnh cuối cùng cũng không còn, Tạ Ảnh ngay cả dũng khí chống cự cũng không có được.
Diệp Viễn vẫy vẫy tay, một cái lệnh bài từ thi thể của Tạ Ảnh bay đến trong tay hắn.
Vừa vào tay, sát khí cuồng bạo đập vào mặt, trên lệnh bài viết một chữ “Sát” màu đỏ tươi.
Cái lệnh bài này, chính là Quyết Sát Lệnh!
Có nó, Diệp Viễn có thể đi vào Sát Lục Chi Nguyên, bắt đầu một đoạn đường tràn ngập máu tanh và giết chóc.
Nhỏ máu nhận chủ, một cỗ sát khí cường hãn đi vào trong thân thể Diệp Viễn, đánh thẳng vào thần thức của hắn.
Trong nháy mắt, Diệp Viễn giống như là rơi vào bên trong giết chóc vô tận, hắn thậm chí có kích động muốn giết tất cả mọi người ở bên dưới.
Không có chút do dự nào, Diệp Viễn tiến vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, trong nháy mắt đã trấn áp cỗ sát ý này xuống.
Một ít sát ý sao có thể địch nổi tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch của Diệp Viễn?
Lúc này, mọi hành động của Diệp Viễn đều thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mọi người nhìn thấy hắn lại nhỏ máu nhận chủ lên Quyết Sát Lệnh trước mặt mọi người, từng người từng người đều cả kinh đến không ngậm được miệng.
Bên trong Quyết Sát Lệnh ẩn chứa sát ý cực kỳ cường liệt, chỉ một chút sơ xuất là có thể khiến cho võ giả biến thành một cỗ máy giết chóc.
Bình thường người có được Quyết Sát Lệnh này, cũng là tìm một nơi không có ai để bế quan, nào có ai phách lối như Diệp Viễn?
Nhưng mà bọn họ đã chứng kiến rõ ràng, hai mắt Diệp Viễn chỉ là mông lung trong chốc lát, liền khôi phục trong sáng.
Người thành chủ tân nhiệm này, thật quá đáng sợ!