Chương 877. Xưng huynh gọi đệ
"Hừ, thằng nhãi kêu Diệp Viễn kia thật đúng là cho rằng mình vô địch thiên hạ hả? Tại Tu La Tràng này, có là rồng cũng không dám mạnh miệng như vậy." Lỗ Lễ Thành hừ lạnh nói.
Ở Tu La Tràng này, chưa từng thiếu thiên tài. Cao thủ trên Địa Sát Bảng như bọn họ, ai lại không phải thiên tư trác tuyệt thực lực vượt trội hơn hẳn những võ giả cùng cấp chứ?
"Có lẽ thằng nhãi kia cũng biết mình đã gây ra họa lớn, nên sau khi rời khỏi Tu La Điếm, thế mà lựa chọn bế quan, chưa từng đặt chân vào tầng thứ hai." Tên thủ hạ báo cáo.
"Hừ, tránh được mùng một, trốn không được mười lăm. Theo dõi sát sao hắn cho ta, chỉ cần hắn dám bước vào tầng thứ hai, lập tức báo ngay cho ta. Ta muốn cho hắn biết, Tu La Tràng này rốt cuộc tàn khốc tới cỡ nào."
"Vâng, đại nhân, chỉ là..."
"Có chuyện thì nói, đừng có dông dài."
"Hiện tại, lời đồn đãi bên ngoài nổi lên không ít, đặc biệt bên phía đại nhân Tông Thác, ai cũng đang chờ xem chuyện cười của chúng ta."
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lỗ Lễ Thành trở nên càng thêm tăm tối.
Tông Thác kia cũng là nhân vật cấp đại lão ở tầng thứ hai, dù là thực lực hay thế lực đều không dưới cơ hắn. Bây giờ nháo ra chuyện cười lớn như vậy, Tông Thác tự nhiên sẽ không bỏ qua, phải mỉa mai cười nhạo hắn một phen.
"Thằng nhãi ranh chết tiệt này, hại ta mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy, ta nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn." Lỗ Lễ Thành nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai xương nuốt tuỷ Diệp Viễn.
Đối với những gì đang diễn ra ở tầng thứ hai, Diệp viễn tất nhiên không hề hay biết. Mà dù có biết, hắn cũng sẽ không để tâm.
Hắn bố trí một trận pháp trợ giúp Từ Linh Mộc hấp thu kim nguyên chi lực trong Thương Viêm Địa Dương Kim, còn bản thân thì tiến vào Hạo Thiên Tháp tu luyện.
Thời gian quá ngắn, chân ý vô thượng của Diệp Viễn dù có tăng lên thì cũng không nhiều, cho nên, hắn đặt trọng tâm tu luyện lên việc tiến cấp.
Hiện giờ, thân thể Diệp Viễn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dù cho không dùng tới đan dược, thì tốc độ tu luyện của hắn cũng cực kỳ nhanh.
Lúc này, Diệp Viễn đang cố gắng lý giải quyết tự "Binh" của Cửu Tự Chân Ngôn Quyết, nguyên lực bạo loạn sau khi trải qua sự rèn luyện của Hạo Thiên Tháp, lại được Diệp Viễn hấp thu vào trong cơ thể.
Kể từ khi tiến vào Thiên Khải Cảnh, mỗi lần Diệp Viễn muốn tăng lên một tầng cảnh giới yêu cầu lượng nguyên lực rất lớn.
Nhưng mà từ khi tu luyện quyết tự "Binh", tốc độ tu luyện của Diện Viễn đã tăng nhanh gấp mấy lần trước kia.
Giống như quyết tự "Lâm", quyết tự "Binh" là tạo vật để đoạt lấy trời đất.
Nhưng công hiệu của pháp quyết "Binh" lại hoàn toàn khác xa pháp quyết "Lâm", nó có thể khiến võ giả thêm nhạy cảm với năng lượng trong thiên địa, chuyện tu luyện cũng là làm ít công to.
Qua khoảng thời gian dài như vậy, nhờ việc lĩnh ngộ được Cửu Tự Chân Ngôn Quyết, Diệp Viễn phát hiện công hiệu của mỗi một chữ là khác nhau.
Nhưng dù là chữ nào cũng ẩn chứa đạo lý vĩ đại cao thâm, tựa hồ có thể đề cao mỗi một phương diện của Diệp Viễn tới cực hạn.
Mà quyết tự "Binh" này còn có thể tăng tốc độ tu luyện của hắn lên cực đại.
Diệp Viễn tin tưởng, nếu có thể tu luyện quyết tự "Binh" đến cảnh giới đại viên mãn, tốc độ tu luyện của hắn chỉ sợ có thể nghiền áp toàn bộ thiên tài trong Thần Vực.
Cảnh giới mà nhờ dùng đan dược mới lên được, sợ rằng cũng chỉ như thế mà thôi.
Sau khi tiến vào Thiên Khải Cảnh, Diệp Viễn cố tình thả chậm tốc độ tu luyện, hòng tìm hiểu kỹ càng hơn về pháp tắc chi lực.
Tuy như vậy sẽ làm tốc độ tu luyện của hắn chậm lại, nhưng hiểu biết của hắn về thiên đạo sẽ càng sâu sắc, càng toàn diện.
Từ Thiên Khải Cảnh trở lên, chuyện quan trọng nhất vẫn là hiểu được pháp tắc của thiên địa, để tu vi tăng toàn diện.
Nếu không theo đuổi sức mạnh, thì đan dược thăng cấp tự nhiên không phải vấn đề gì lớn. Nhưng hiện tại con đường Diệp Viễn chọn là võ đạo, một cửa này tất nhiên không thể thiếu.
Lên được tam cảnh, có thể nói dù sáu đại cảnh giới trước đó có cộng lại cũng không quan trọng bằng.
Diệp Viễn muốn theo đuổi cực hạn của võ đạo, nên thà chậm mà chắc.
Nhưng có quyết tự "Binh" lại thêm Long cốt hồng hoang đã đủ để tốc độ tu luyện của hắn không thua bất cứ một thiên tài nào ở Thần Vực.
Hơn nữa, khi hắn hiểu càng sâu về quyết tự "Binh", tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh.
Một tháng sau, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã đột phá tới Thiên Khải Cảnh tầng ba.
Khi hắn đi kiểm tra Từ Linh Mộc, phát hiện Thương Viêm Địa Dương Kim đã biến thành cục đá bình thường, nguyên kim chi lực bên trong cũng được hấp thu gần như không còn gì.
Diệp Viễn vui sướng nhận ra, quả nhiên Từ Linh Mộc đã tiến tới cấp bảy, như vậy thì uy lực của Nguyên Từ Linh Mộc sẽ tăng lên rất nhiều.
"Điểm Sát Lục này thật đúng là thứ tốt, có lẽ lát nữa nên ra ngoài hỏi thăm một chút, xem có phương pháp gì kiếm được càng nhiều điểm Sát Lục không. Ài… cũng đã tới lúc tiến vào tầng thứ hai rồi."
Diệp Viễn ở khu dùng điểm của cửa hàng Tu La thấy không ít thứ tốt, dù là hắn thì cũng rất là động tâm.
"Chúc mừng Diệp Viễn, Đàm Tứ, tiến vào Tu La Tràng tầng thứ hai." Thanh âm du dương vang lên, lập tức toàn bộ Tu La Tràng đều biết chuyện.
Diệp Viễn bật cười nói: "Chỉ là tiến vào tầng thứ hai mà thôi, cần phải hưng sư động chúng như thế sao?"
"Thực lực của võ giả ở tầng thứ hai rất mạnh, hai ta phải cẩn trọng một chút. Nghe nói người đứng đầu tầng hai, Chiến Vô Song, xếp hạng 150 trên Địa Sát Bảng, thực lực cực kỳ cường đại.
Còn nhớ rõ cái tên Đồ Cương mà huynh đã giết kia không? Tuy rằng thứ hạng của gã không cao, nhưng chỗ dựa sau lưng gã lại là một trong mười người đứng đầu tầng thứ thứ hai, mà xếp hạng trên Địa Sát Bảng của tên đó, cũng phải tầm top 200 đầu bảng đấy." Đàm Tứ nói.
Một tháng này, Diệp Viễn không để tâm đến chuyện bên ngoài, nhưng Đàm Tứ đã tìm hiểu rõ ràng tình hình ở tầng thứ hai rồi. Một quyền kia của Diệp Viễn, có lẽ đã chọc trúng tổ ong vò vẽ. Chỉ sợ hai người họ vừa ló mặt lên đó, lập tức sẽ bị người khác nhắm vào.
Diệp Viễn lại như chẳng hề để tâm: "Hy vọng tên đó biết mở to mắt ra một ít, đừng như cái tên thuộc hạ ngu xuẩn kia của hắn, dám tóc trêu chọc ta."
Người ở Tu La Tràng, tay kẻ nào chả dính đầy máu tươi. Đối với chuyện thẳng tay giết chết Đồ Cương, Diệp Viễn không hề có chút gánh nặng tâm lý nào. Đàm Tứ câm nín, hắn ngày càng nhìn không thấu thực lực của Diệp Viễn cao tới đâu nữa.
Nhưng hiển nhiên là, khi ra tay hạ sát Đồ Cương, Diệp Viễn chưa hề dốc toàn lực.
Lần đầu đặt chân đến tầng hai, tự nhiên Diệp Viễn muốn đi dạo một vòng. Nhưng còn chưa bước được hai bước, Diệp Viễn đã bị một đám người cản đường.
"Nhóc con, có phải ngươi là kẻ đã giết chết Đồ Cương không?" Một tên tráng hán thô kệch tiến lên hỏi.
"Sao nào, mấy người tới giúp hắn đòi lại công đạo hả?" Diệp Viễn nở nụ cười như có như không.
Tráng hán thô kệch kia vốn còn ôm bộ dạng hung thần lại bỗng chốc sà tớ ôm lấy bả vai Diệp Viễn, cười lớn nói: "Ha ha ha, giết rất tốt. Cái tên Đồ Cương kia ta đã sớm không ưa hắn rồi. Ta tên là Tiêu Hướng, về sau chúng ta chính là huynh đệ tốt, sống chết có nhau."
Diệp Viễn còn tưởng rằng là tới tìm đánh, không nghĩ tới gã này lại bỗng nhiên xung huynh gọi đệ với mình, trông chả có chút xa lạ nào hết.
Cả người Diệp Viễn hơi run lên, thẳng thừng hất Tiêu Hướng ra xa, lãnh đạm nói: "Không phải ai cũng có tư cách xưng huynh gọi đệ với ta. Rốt cuộc các ngươi là ai, xưng tên ra mau.
Bị Diệp Viễn nhẹ nhàng hất văng, trong lòng Tiêu Hướng không khỏi nảy lên sự kinh ngạc. Vốn gã cho rằng Đồ Cương bị giết là do hắn ta khinh địch, nhưng chuyện mới nãy đã cho thấy, thực lực của tên nhóc này không thể khinh thường được.
"He he, chúng ta là thuộc hạ của đại nhân Tông Thác. Ngươi giết chết Đồ Cương, Lỗ Lễ Thành khẳng định sẽ sớm tới giết ngươi thôi. Chi bằng từ giờ về sau ngươi đi theo đại nhân Tông Thác lăn lộn đi, có ngài ấy che chở, Lỗ Lễ Thành rắm cũng không dám phóng đâu." Tiêu Hướng cười nói.