Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 88: Trong vòng một năm, nhất định lấy cái đầu của ngươi!

Chương 88: Trong vòng một năm, nhất định lấy cái đầu của ngươi!
Phong Nhược Tình thấy thương thế của Diệp Viễn khôi phục nhanh chóng, lúc này mới an tâm.
Nàng đứng lên nói với Tô Vũ Bách: "Tô trưởng lão, Hình đường nặng nhất hai chữ 'Công đạo ', nhưng hành động hôm nay của ngươi lại mất công đạo, mất lòng người!"
Tô Vũ Bách vốn là thấy Phong Nhược Tình không coi ai ra gì, bỗng nhiên lời chàng ý thiếp cùng Diệp Viễn, lập tức vô cùng khó chịu.
Nhưng mà gã hết sức kiêng kỵ thân phận của Phong Nhược Tình, cho nên vẫn không có động thủ.
Bây giờ Phong Nhược Tình lại công khai chỉ trích mình, Tô Vũ Bách tự nhiên không thể lại làm người câm.
"Hừ! Lão phu trừ ma vệ đạo, tại sao mất công đạo? Phong lão sư nhất thời bị yêu nhân này mê muội, mới công khai bảo vệ hắn, bây giờ vẫn mong nhanh chóng thối lui! Nếu không, một hồi ngộ thương Phong lão sư, cũng đừng trách lão phu."
Tô Vũ Bách nảy sinh lòng ác nói.
Chính vì Tô Vũ Bách kiêng kỵ thân phận của Phong Nhược Tình, trong lời nói mới theo thêm vài phần cẩn thận.
Tất cả hành động vừa nãy của Phong Nhược Tình, đổi thành người bên cạnh mà nói, một bụng nước bẩn bây giờ của gã khẳng định đã giội ra ngoài.
Có điều là, Phong Nhược Tình cũng không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nói: "Ta biết rõ hậu quả của chuyện này, cách làm của Diệp Viễn như thế tuy không thỏa đáng, nhưng quả thật xảy ra chuyện đều có nguyên nhân của nó! Tô trưởng lão không phân tốt xấu đã hạ sát thủ, chẳng lẽ trong lòng có tư tâm?"
Phong Nhược Tình vừa nói lời này, lại là miệng lưỡi của tất cả mọi người treo lên.
Học viện đã rất nhiều năm không ai dám giết người ở ngay trước mặt mọi người, có thể ép bức Diệp Viễn đến một bước này, Lâm Thiên Thành và Trương Hằng rốt cuộc đã làm chuyện gì?
"Trò cười! Diệp Viễn xúc phạm viện quy, trong đó giết chết hai người, lão phu hoài nghi hắn là người trong ma đạo, xuất thủ hạ gục hắn thì có gì là tư tâm?"
Tô Vũ Bách đương nhiên là có tư tâm, song vẫn là mạnh miệng nói.
Phong Nhược Tình không thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói:
"Có một số việc, trước mặt nhiều người như vậy chọc thủng sẽ không có ý nghĩa."
Lời Phong Nhược Tình vừa nói ra, Tô Vũ Bách kinh ngạc trong lòng.
Gã vẫn cho rằng Phong Nhược Tình là đan si, không để tâm những chuyện khác, ai biết lòng nàng tựa như gương sáng!
Nha đầu này thật là tâm tư nhạy bén, có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình!
Trên bề nổi, Dược Hương Các và Túy Tinh Lâu thế bất lưỡng lập, thật ra người giao thủ trong bóng tối cùng với Diệp gia, chính là Tô gia!
Diệp Viễn quật khởi khiến Tô Vũ Bách cảm nhận được uy hiếp cực lớn, gã mới trực tiếp hạ sát thủ.
Những thứ này người trong cuộc nhìn ra cũng không thấy có gì kỳ lạ, nhưng người ngoài cuộc rất khó khăn xâu chuỗi những chuyện này với nhau.
Chẳng lẽ nói, nhà Nam Phong đã sớm sinh ra sự đề phòng đối với Tô gia?
Điều này có thể không phải là dấu hiệu tốt lành gì a!
"Bất kể hắn có lý do gì, viện quy chính là viện quy, há có thể khinh nhờn được chứ?"
Tô Vũ Bách căn bản cũng không muốn nghe lý do gì thêm.
"Dựa theo viện quy, Diệp Viễn giết người cần phải tạm thời bắt giữ, giao cho viện trưởng và trưởng lão định đoạt. Tô trưởng lão trực tiếp ra tay giết người, có phải cũng đang vi phạm viện quy hay không? Không biết điều này, dựa theo viện quy nên xử trí như thế nào?"
Phong Nhược Tình không nhường chút nào.
Viện quy của Học viện Đan Võ không riêng gì nhằm vào học viên, viện trưởng và trưởng lão cùng cấp đồng dạng bị rất nhiều hạn chế.
Thân là Đại trưởng lão của Hình đường, tự ý giết người, theo như viện quy là phải bị tước đoạt chức vị Đại trưởng lão!
Đương nhiên, trong Học Viện Đan Võ, viện trưởng mới là sự tồn tại chí cao vô thượng!
Tô Vũ Bách tức điên, tiểu nha đầu này đối nghịch với mình khắp nơi, bây giờ lại chiếu ngược một quân!
Xem ra bây giờ muốn giết Diệp Viễn là không thể nào, có điều là tâm tư của hắn xoay chuyển, lại sinh ra một kế khác.
"Hừ! Nếu ngươi nói ta không dựa theo viện quy để làm việc, được, thế bây giờ ta dựa theo viện quy làm việc! Người đâu, nhốt Diệp Viễn vào Nghị sự đường phía sau núi, thông báo nhị vị Phó viện trưởng cùng chư vị trưởng lão đến nghị sự đường hội thẩm!"
Tô Vũ Bách bỗng nhiên chuyển đề tài, làm cho tất cả mọi người không kịp trở tay.
Phong Nhược Tình nhướng mày một cái, thầm nghĩ Tô Vũ Bách này quả nhiên khó đối phó, xem ra hôm nay gã cố ý đưa Diệp Viễn vào chỗ chết rồi!
Nàng không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Tô Vũ Bách, nếu không thì thật mang danh bảo vệ tàn dư ma đạo rồi.
Dựa theo viện quy, trong lúc viện trưởng không có ở đây, do hội trưởng lão chung nhau thương nghị quyết định đại sự!
Mà trên thực tế, cho dù Giang Vân Hạc ở học viện, đại đa số tình hình các hạng sự vụ đều là do hội trưởng lão của học viện quyết định.
Giang Vân Hạc rất ít khi lộ diện ở trước mặt mọi người.
Tô Vũ Bách ra lệnh một tiếng, hai gã đệ tử của Hình đường định áp giải Diệp Viễn đi nghị sự đường ở sau núi.
Diệp Viễn bỗng nhiên mở hai mắt ra, lạnh lùng nói: "Tự ta có chân, cút ngay cho ta!"
Thực lực hai gã đệ tử đó của Hình đường còn không bằng Lâm Thiên Thành, lúc này thấy Diệp Viễn bỗng dung nổi giận, mặc dù biết hắn là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn sợ hãi không dám tiến lên.
Nói xong, Diệp Viễn đứng dậy, hành động đã không còn đáng ngại!
Một màn này lần nữa khiến mọi người trợn mắt hốc mồm, thuốc trị thương gì mà có thể có hiệu quả tức thời như thế?
Diệp Viễn thật quá hạnh phúc, cầm những đan dược chưa bao giờ nghe qua làm đường đậu ăn, nhất định chính là con gián đánh không chết a!
Bọn họ đương nhiên không biết, Diệp Viễn đã từng là một Đan Đế! Một Đan Đế đều không thể cầm đan dược cực phẩm làm đường đậu ăn, thì cái danh Đan Đế này của Diệp Viễn cũng quá hữu danh vô thực.
"Càn rỡ! Ngươi bây giờ là thân mang tội, ai cho phép tự ngươi đi?"
Tô Vũ Bách thấy Diệp Viễn lúc này còn dám lớn lối như vậy, giận dữ nói.
Diệp Viễn liếc mắt lạnh lùng nhìn Tô Vũ Bách, nói: "Lão già kia, ngươi nhớ kỹ cho ta! Mối thù hôm nay, Diệp Viễn ta ngày sau ắt sẽ trả lại gấp trăm lần! Trong vòng một năm, nhất định lấy cái đầu của ngươi!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Một năm? Lấy cái đầu của một cường giả đã nửa bước Ngưng Tinh Cảnh?
Đây quả thực là lời nói vô căn cứ a!
"Tên Diệp Viễn nay sát khí thật là lớn a! Hắn không phải thật sự tu luyện công pháp ma đạo chứ ?"
"Dẹp đi! Ngươi không có nghe Phong lão sư nói sao, chuyện này có ẩn tình khác! Đổi thành người khác chậm chút nữa là bị một chưởng đập chết tươi rồi, sát khí của ngươi lớn hay không có còn quan trọng?"
"Híc, điều này cũng đúng. Có điều là, ta cũng không dám buông loại quyết từ này, trong vòng một năm lấy cái đầu của Tô trưởng lão? Điều này sao có thể?"
"Đúng vậy, Nguyên Khí dễ qua, Linh Dịch khó đi a! Linh Dịch Cảnh chưa tăng lên tiểu cảnh giới tầng một, đều phải tiêu tốn nỗ lực gấp mười lần so với Nguyên Khí Cảnh. Cứ như vậy, có thể đột phá hay không còn phải xem cơ duyên. Long sư huynh tiến giai Linh Dịch Cảnh đã sắp hai năm rồi chứ ? Đến nay còn kẹt ở Linh Dịch tầng ba đó thôi!"
"Diệp Viễn tuy đúng là thiên tài nhưng muốn nói trong vòng một năm nắm giữ thực lực trảm sát Tô trưởng lão, đánh chết ta cũng không tin! Chung quy, hắn cũng chỉ mới Nguyên Khí tầng sáu a!"
"Mặc dù ta cũng không tin nhưng lời đã nói ra, Diệp Viễn dường như cũng từ Nguyên Khí tầng một đột phá đến tầng sáu trong vòng một tháng đó!"
"Chuyện này..."
Đối với hào ngôn lần này của Diệp Viễn, mọi người tự nhiên chỉ coi là đang nghe một câu chuyện cười mà thôi.
Thăng cấp cảnh giới Linh Dịch Cảnh quá khó đi!
Mỗi lần tăng lên một tầng tiểu cảnh giới, nguyên lực cần thiết đều cực kì khủng bố! Dù Diệp Viễn có là thiên tài đi nữa, cũng không thể đột phá đến Linh Dịch Cảnh đỉnh phong trong vòng một năm chứ ?
Hơn nữa, Linh Dịch Cảnh muốn vượt cấp chiến đấu càng trở nên khó khăn hơn!
Coi như Diệp Viễn thiên tài, hắn chiến thắng Tô Vũ Bách ít nhất cũng phải Linh Dịch tầng chín chứ?
Không thấy Linh Dịch Cảnh đỉnh phong Hô Duyên Dũng, kết quả vẫn bị Tô Vũ Bách một chưởng đánh hộc máu hay sao?
Nói cách khác, Linh Dịch Cảnh và Nguyên Khí Cảnh, là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt!
Tô Vũ Bách cũng là ngạc nhiên một hồi, chợt giận dữ!
Gã giận không phải Diệp Viễn nói lấy cái đầu của gã, thay vào đó dám mắng gã là “lão già kia”.
Tô Vũ Bách có địa vị cực cao trong học viện, là một người rất có thực quyền, ai thấy gã mà không phải cung cung kính kính?
Có lúc nào bị người ta chỉ mũi mắng "Lão già kia" đâu chứ?
"Chó má! Ngươi dám mắng lão phu!"
Tô Vũ Bách trong cơn giận dữ định ra tay.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Viễn làm ra một cử động khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Hắn một bước dài chạy đến sau lưng của Phong Nhược Tình, rất vô tội nói: "Phong lão sư, lão già này muốn đánh ta!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất