Chương 880: Không đếm xỉa.
Không cần thiên phú, không cần lĩnh ngộ, chỉ cần không ngừng chiến thắng đối thủ thì có thể lĩnh ngộ được chân ý vô thượng, thật sự quá mê người.
Dù không lĩnh ngộ được đến cảnh giới đại viên mãn thì uy lực của chân ý vô thượng cũng vẫn là không gì sánh kịp.
Vào giờ khắc này Diệp Viễn đột phá tứ hồn tinh, cứ vô căn cứ như vậy mà nhiều thêm một môn chân ý vô thượng.
Cùng với hai môn trước đây, bây giờ Diệp Viễn đã sở hữu ba môn chân ý vô thượng!
Ở Tu La Tràng này chỉ sợ là có một không hai.
Mà chấn động dẫn phát của Diệp Viễn vẫn còn tiếp tục. Tất cả mọi người có chút không rõ ràng cho lắm, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Tông Thác cùng Tiêu Trùng đã ở dưới đài, biểu hiện trên mặt vô cùng đặc sắc.
Riêng Tiêu Trùng khi nhớ tới những lời trước kia đã nói với Diệp Viễn thì không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn mới hồi tưởng lại, thì ra lúc trước Diệp Viễn không phải đang nói đùa mà là nói sự thật!
Dựa vào thực lực của Diệp Viễn, nếu thật sự nhập bọn không làm lão đại thì còn ai có thể làm lão đại?
Thực lực của Tông Thác và Lỗ Lễ Thành khó phân trên dưới, xếp hạng của hai người cũng rất gần nhau. Diệp Viễn có thể giết chết Lỗ Lễ Thành dễ dàng như vậy thì tất nhiên cũng có thực lực để giết chết Tông Thác.
Nghĩ tới đây, Tiêu Trùng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn lúc đó có Lỗ Lễ Thành đột nhiên đứng ra.
Nếu như không có Lỗ Lễ Thành thì lúc đó hắn mạnh mẽ cưỡng ép lôi kéo Diệp Viễn nhập bọn, chỉ sợ rằng đã bị phơi thây đầu đường.
Trong góc phòng, sắc mặt thiếu niên ngưng trọng nói không nên lời, nói: “Lão Chúc, thấy rõ ràng không?”
Lão Chúc chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt cũng vô cùng ngưng trọng, nói: “Tuyệt đối là Nguyên Từ Lực Trường không thể sai được! Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì uy lực Nguyên Từ Lực Trường của hắn không hề nhỏ. Đừng nói là ngươi và ta, ngay cả những tên biến thái ở tầng ba kia cũng phải chịu không ít quấy rầy.”
“Hắn có Nguyên Từ Lực Trường thì dường như là đứng ở thế bất bại! Trừ phi thực lực hơn xa hắn, bằng không thì chỉ có thể bị hắn nắm mũi dẫn đi!” Thiếu niên nói.
“Không chỉ như vậy! Ngươi có xem rõ ràng một chiêu hắn giết chết Lỗ Lễ Thành kia không? Nhìn qua thì giống như hắn chỉ dùng toàn lực của nhục thân, thế nhưng một khắc bạo phát cuối cùng này tuyệt đối còn ẩn chứa Hỏa ý cảnh cực mạnh! Nếu như ta nhìn không lầm thì chắc là chân ý vô thượng Chước Nhiệt rất khó lĩnh ngộ!” Lão Chúc càng nói càng kinh hãi không thôi.
Thiếu niên bỗng nhiên bật cười nói: “Uổng công ngươi và ta còn đánh chủ ý lên Thiên Hải Linh Lưu Đan, bây giờ nghĩ lại thực sự là một chuyện cười! Dạng đối thủ như thế này, vẫn là nên ít chọc vào mới tốt!”
Hiển nhiên đến bây giờ, hai người này đã kiêng dè Diệp Viễn không thôi.
Trách không được Diệp Viễn dám xuất ra Thiên Hải Linh Lưu Đan không chút kiêng kỵ gì, thì ra người ta thật sự có thực lực này!
"Này, còn có ai đi lên hay không đây? Tầng thứ hai này, chắc cũng là thắng liên tiếp hai mươi trận thì sẽ tấn cấp hả?”
Giọng nói lãnh đạm của Diệp Viễn vang vọng khắp Đấu Võ Tràng, nhưng mà đáp lại hắn chỉ là một hồi trầm mặc.
Lời nói này của hắn kiêu ngạo không gì sánh được, mà giờ khắc này lại không có ai cảm thấy hắn kiêu ngạo. Tuy là chiến thắng một cách rất quỷ dị, nhưng thực lực của Diệp Viễn thì không thể nghi ngờ gì nữa!
Những tên võ giả kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, làm gì có ai còn dám lên đài vào lúc này?
Diệp Viễn chỉ chém giết một vị võ giả có xếp hạng thứ mười mấy, phía trước vẫn còn tồn tại mười mấy tên mạnh hơn Lỗ Lễ Thành.
Mà giờ khắc này, mười mấy người này đều không lên tiếng.
“Cái đánh cược điểm tích lũy này thật hay, còn có người nào tiếp tục hay không?” Diệp Viễn nhìn mọi người một cái, lại nói: “Mọi người nên nghĩ kỹ, trên tay ta có Thiên Hải Lưu Linh Đan nha!”
Lúc này Diệp Viễn giống như một tên đại thúc xấu xa lừa bán cho con nít, bộ dáng kia vô cùng ác độc.
Nhưng dưới trường hợp này, thì hết lần này đến lần khác vẫn không có người dám lên đài đối chiến với hắn.
Nói đùa gì chứ, đánh cược điểm tích lũy là phải phân ra sinh tử, ai mà dám đi lên tìm chết chứ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy Diệp Viễn sắp sửa bạo tràng lần nữa.
“Ta tới học hỏi ngươi!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, một thanh niên cả người mang đồ bó sát màu đen tiến lên Đấu Võ Tràng.
Diệp Viễn nhìn lại, phát hiện ra khuôn mặt kiên nghị của thanh niên này có khí thế bức người, tuyệt đối là một cao thủ.
“Tốt, ngươi có bao nhiêu điểm tích lũy, ta cược toàn bộ!” Diệp Viễn rất cảm thấy hứng thú nói.
Thanh niên kia lại lắc lắc đầu nói: “Ta không muốn đánh cược điểm tích lũy với ngươi, chỉ đơn thuần là khiêu chiến ngươi!”
Thời điểm thanh niên lên đài thì phía dưới đã xì xào bàn tán, hiển nhiên bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn đối với việc thanh niên mặc áo đen này lên đài.
Thế nhưng lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
“Không phải chứ? Lãnh Thanh đánh đâu thắng đó của tầng hai mà lại trốn tránh! Hắn không dám đánh cược điểm tích lũy với Diệp Viễn!”
“Thật không ngờ, tên Diệp Viễn này lại có thể làm cho Lãnh Thanh bùng phát, đã lâu rồi không thấy hắn xuất thủ. Hắn chính là vị cường giả duy nhất ở tầng hai có thể tiến vào top 150 trên Bảng Địa Sát, tịch mịch cũng đã lâu!”
"Cường giả hạng một của tầng hai mà cũng không dám nói chắc có thể thắng Diệp Viễn sao?”
Thì ra thanh niên mặc áo đen này chính là Lãnh Thanh, cao thủ hạng nhất của tầng thứ hai này! Chẳng qua là thời điểm Diệp Viễn đưa ra lời đánh cược điểm tích lũy thì Lãnh Thanh đã rút lui!
Rất hiển nhiên, Lãnh Thanh không hề có lòng tin sẽ chiến thắng Diệp Viễn. Sở dĩ hắn lên đài khiêu chiến với Diệp Viễn, chỉ là bởi vì cảm thấy hứng thú khi gặp phải đối thủ, muốn lên luận bàn một chút!
Nếu như tiến hành đánh cược điểm tích lũy, vậy thì không còn đường lui, hai người nhất định phải tiến hành đại chiến sinh tử, đến khi có một bên chết mới thôi.
Diệp Viễn nghe vậy, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Không cá cược điểm tích lũy thì không có gì vui cả, vậy thì bỏ đi, hôm nay không đánh nữa!”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp rời khỏi Đấu Võ Tràng trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Hôm nay Diệp Viễn đã chiến đấu xong một hồi, hoàn toàn có thể không tiếp nhận khiêu chiến của Lãnh Thanh.
Quy định của tầng hai là trong ba ngày nhất định phải đánh một trận, đánh xong trận này thì Diệp Viễn có thể đợi ba ngày sau Tu La Tràng sẽ sắp xếp trận đấu tỷ thí.
Lãnh Thanh chính là một đại danh vô địch tại tầng thứ hai, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với hắn!
Không nghĩ tới hôm nay Lãnh Thanh lại bị người khác không đếm xỉa đến!
Nhưng mà, trên mặt Lãnh Thanh không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn lạnh lùng nói: "Được, ba ngày sau chúng ta tái chiến!”
Ngược lại Diệp Viễn có hơi sững sờ một chút, sau đó phất tay một cái rời đi.
“Đàm Tứ, tiểu tử kia là ai mà lại kiêu ngạo như vậy? Hắn muốn cùng ta đối chiến, thì có thể đối chiến cùng với ta hay sao? Thứ tự đối chiến không phải là do Tu La Tràng định sẵn à?” Trên đường trở về, Diệp Viễn hỏi Đàm Tứ.
Đàm Tứ nghe vậy thì không nói nên lời, nói đến việc kiêu ngạo thì hôm nay còn có người nào kiêu ngạo hơn ngươi hay không?
“Mỗi một tầng, người được xếp hạng thứ mười trở đi thì sẽ có đặc quyền. Bởi vì thực lực của bọn họ đủ để tiến vào tầng tiếp theo, cho nên đối chiến hay không đã không còn quan trọng. Mà sau lưng những người này, đều có người bảo hộ. Tuy ta không biết là người nào bảo hộ cho bọn họ, nhưng sắp xếp một trận đấu thì ta nghĩ chắc không thành vấn đề. Còn có, thanh niên áo đen kia tên là Lãnh Thanh, là người mạnh nhất tầng hai! Thắng hắn thì ngươi chính là lão đại của tầng hai!” Đàm Tứ nói.
Diệp Viễn nghe vậy thì cười nói: "Lão đại của tầng hai thì có gì đáng xem? Những tên ở tầng ba kia mới là những thiên tài Thiên Khải Cảnh chân chính! Nếu như ta đoán không lầm thì sợ rằng bọn họ có không ít người đều lĩnh ngộ hai môn chân ý vô thượng! Chiến đấu với những tên thiên tài chân chính kia mới có thể tìm được một ít thú vui.”