Chương 882. Bị đánh không sai.
“Lời này là thật?”
Nghe Tư Nhân nói xong, hai mắt Diệp Viễn liền tỏa sáng.
Tư Nhân cười nói: “Ta còn có thể lừa gạt công tử hay sao? Loại đan dược khan hiếm như thế này thì nhận được sự hoan nghênh rất lớn từ những tên thiên tài hàng đầu của tầng ba. Bọn ta thu mua với giá năm mươi điểm tích lũy, nhưng có thể bán ra với giá cao hơn.”
Diệp Viễn nghe vậy cũng cười nói: “Ha ha, các ngươi thật đúng là đậm chất thương nhân! Được, đã như vậy thì chúng ta đi ra ngoài rồi nói tiếp.”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp xoay người đi ra khỏi nội các, Tư Nhân không hiểu chuyện gì nhưng mà vẫn đi theo sau.
Diệp Viễn đi tới khu điểm tích lũy, lấy ra Quyết Sát Lệnh cùng với Thiên Hải Linh Lưu Đan đưa cho Tư Nhân, nói: “Giúp ta hoán đổi Thiên Hải Linh Lưu Đan thành điểm tích lũy, cộng thêm bốn mươi điểm tích lũy trong Quyết Sát Lệnh thì tổng cộng có chín mươi điểm, toàn bộ đổi thành linh dược cấp bảy!”
Dáng vẻ của Diệp Viễn giống như là một tên giàu có vung tiền như rác, hào phóng không gì sánh được.
Tư Nhân nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, nàng sững sờ nói: “Công tử có muốn suy tính lại một chút hay không? Tuy nói đan dược có thể hoán đổi được nhiều điểm tích lũy, thế nhưng những linh dược này đều vô cùng trân quý, để luyện chế được thành đan dược cũng vô cùng khó khăn phức tạp, xác xuất thành công cũng không cao. Công tử tiêu hết chín mươi điểm tích lũy này cũng không nhất định có thể kiếm ngược trở lại đâu!”
Tỷ lệ thành công chính là một vấn đề rất lớn đối với luyện dược sư. Chỉ riêng dạng đan dược giống như Thiên Hải Linh Lưu Đan thì độ khó luyện chế đã vô cùng lớn.
Theo Tư Nhân thấy, cho dù Diệp Viễn có là luyện dược sư thật thì để luyện chế ra Thiên Hải Linh Lưu Đan cũng chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên liệu.
Hơn nữa kiểu vung tiền như rác này của Diệp Viễn rất dễ khiến cho Tư Nhân nghĩ lầm rằng Diệp Viễn có xuất thân từ một đại thế gia, cho nên mới mở miệng nhắc nhở.
Nhưng mà Diệp Viễn không để ý nói: "Việc này cũng không cần đến Tư Nhân cô nương nhọc lòng quan tâm, ngược lại số điểm tích lũy này ta kiếm được một cách khá dễ dàng, coi như thua sạch thì cũng không có gì to tát. Cùng lắm thì ta đến tầng ba, tìm thêm một vài người để tiến hành đánh được điểm tích lũy là được rồi.”
Tư Nhân nghe xong không còn gì để nói, chuyện đánh cược điểm tích lũy mà cũng có thể nói một cách ung dung như vậy thì sợ rằng cũng chỉ có duy nhất một vị trước mắt này.
Loại thái độ dửng dưng này của Diệp Viễn đã từng bị người ta cho rằng là kẻ ngu si một lần rồi. Nhưng sự thật lại chứng minh hắn thật sự có thực lực để nghiền ép cả một tầng!
Cho dù Diệp Viễn đi đến tầng thứ ba thì thực lực cũng được liệt vào hàng đầu là điều mà Tư Nhân không hề nghi ngờ gì nữa.
Tất nhiên nếu Diệp Viễn đã nói như vậy thì Tư Nhân cũng không tiện nói thêm điều gì, không thể làm gì khác hơn là đi giúp hắn hoán đổi Thiên Hải Linh Lưu Đan thành điểm tích lũy.
“Tử Tinh Huyết Long Sâm, Huyền Hàn Băng Phách Quả, Băng Diễm Huyền Hoàng Chi...”
Diệp Viễn giống như là đang đọc tên món ăn, nói ra một tràng dài tên linh dược. Tư Nhân đi theo phía sau Diệp Viễn thật sự có chút theo không kịp tốc độ của hắn.
Không thể không nói, cái cửa hàng Tu La này có không ít đồ tốt. Một vài linh dược rất khó nhìn thấy ở ngoại giới mà nơi đây thì lại cần cái gì có cái đó.
Chỉ là số lượng dự trữ của những linh dược này có hạn, đa phần đều chỉ có thể tinh chế được hai đến ba phần dược phôi, thậm chí có vài thứ chỉ có thể tinh chế một phần.
Đến lúc này thì yêu cầu đưa ra là vô cùng cao đối với luyện dược sư.
Nhưng mà những thứ này đều không phải là chuyện gì to tát với Diệp Viễn.
Xác xuất hắn luyện chế thành công đan dược cấp chín đều cao đến mức dọa người chứ đừng nói gì là đan dược cấp bảy.
Hết thảy những điều này đều thuộc về công lao nắm kiến thức cơ bản cực kỳ vững chắc của hắn.
Cuối cùng, Diệp Viễn mua hơn ba mươi cây linh dược khiến cho Tư Nhân nhìn đến há hốc mồm.
Cái này, nhất định chính là điển hình của kẻ ngốc có nhiều tiền!
Lấy chín mươi điểm tích lũy đổi hơn ba mươi cây linh dược, nhìn thế nào cũng đều thấy đây là một loại hành vi rất ngu xuẩn.
“Công tử, đây là toàn bộ linh dược mà công tử muốn, đều nằm trong nhẫn trữ vật này, công tử kiểm tra một chút xem.” Tư Nhân đưa cho Diệp Viễn một cái nhẫn trữ vật rồi nói.
“Không cần kiểm, dáng dấp xinh đẹp như Tư Nhân cô nương thì còn có thể lừa gạt ta hay sao?” Diệp Viễn cười nói.
Mặt Tư Nhân hơi ửng hồng, lộ ra biểu cảm thẹn thùng của nữ nhi mới lớn. Không biết thời điểm những thủ hạ của nàng chứng kiến cảnh này thì có cảm khái kỹ xảo của Tôn chủ Tư Nhân quá điêu luyện hay không.
Đúng lúc này, Diệp Viễn bỗng nhiên cảm giác được Quyết Sát Lệnh nóng lên, một cỗ tin tức truyền vào trong đầu hắn.
“Ừm? Muốn đối chiến, quả nhiên là tên Lãnh Thanh kia!” Diệp Viễn cau mày nói.
Tư Nhân cười nhẹ nhàng nói: “Chúc công tử khai màn đắc thắng!”
Diệp Viễn cười to nói: “Đó là điều hiển nhiên! Người này không có can đảm đánh cược điểm tích lũy với ta mà lại còn dám dùng loại thủ đoạn hèn hạ này buộc ta đối chiến với hắn, ta nhất định phải đánh hắn đến mức phụ mẫu cũng nhận không ra hắn!”
...
Thời điểm Diệp Viễn chạy tới Đấu Võ Tràng thì trên khán đài đã chật đến mức không còn chỗ ngồi.
Cuộc đối chiến giữa người mới nổi cùng với nhân vật kỳ cựu của tầng hai, nhất định thu hút lượng quan tâm rất lớn.
Trên khán đài, thân ảnh của một già một trẻ lại xuất hiện một lần nữa.
“Phong thiếu, ngươi cảm thấy phần thắng của Lãnh Thanh trong trận này như thế nào?”
Thiếu niên lắc đầu nói: “Lão Chúc, tuy rằng chúng ta dùng hết toàn lực cũng không thắng được Lãnh Thanh, thế nhưng ta vẫn cảm thấy hắn không phải đối thủ của Diệp Viễn!”
“Cái này thì ta thấy chưa chắc! Hiển nhiên Lãnh Thanh cũng đã xem cuộc đối chiến ngày hôm đó mà hắn vẫn dám lên đài khiêu chiến Diệp Viễn thì phỏng chừng vẫn có mấy phần nắm chắc. Chỉ là cái chuôi này nắm được bao nhiêu phần thì lại khó mà nói được.” Lão Chúc nói.
Thiếu niên liếc mắt nhìn lão Chúc, nhưng cũng không nói gì nữa.
Sắc mặt Diệp Viễn đen lại khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Lãnh Thanh: "Tên tiểu tử nhà ngươi lại dám chơi trò âm hiểm với ta, ngươi chết chắc rồi!”
Lãnh Thanh thản nhiên nói: “Có bản lãnh gì thì cứ đem hết ra!”
“Như ngươi mong muốn!”
Đột nhiên Diệp Viễn bạo khởi, trong chớp mắt một quyền lao thẳng đến trước mặt Lãnh Thanh.
Lãnh Thanh biến sắc, hết hồn vì một quyền này của Diệp Viễn!
Lại là một chiêu này!
“Oành!”
Diệp Viễn đánh một quyền làm cho đại trận của Đấu Võ Tràng cũng bị rung động, trên khán đài truyền đến một tràng âm thanh thảng thốt.
“Ai da mẹ ơi, ta nổi hết cả da gà lên rồi! Nếu như một quyền này mà rơi vào trên người ta thì sợ rằng thân xác cũng không còn.”
“Quá cường đại! Thảo nào thực lực của Lỗ Lễ Thành mạnh như vậy mà vẫn bị hắn đánh thành tro bụi!”
Ở trận trước một mình Lỗ Thế Thành nhận hết tất cả lực đạo vào người cho nên bọn họ cũng không có cảm nhận được một quyền khủng bố này của Diệp Viễn.
Nhưng lúc này đây phản ứng lại rõ ràng phía trên đại trận nên bọn họ mới biết được một quyền này đáng sợ biết bao nhiêu.
Nhưng mà một quyền này lại bị thất bại.
Lãnh Thanh vậy mà có thể tránh được một quyền khó mà tránh được này của Diệp Viễn!
Từ lúc Diệp Viễn tu luyện thành công Không Vô Long Ảnh Quyền thì đây là lần đầu tiên bị đối thủ né được, điều này cũng khiến cho hắn có chút kinh ngạc.
"Phong ý cảnh!”
Diệp Viễn nhìn ra được, Lãnh Thanh có thể tránh khỏi một quyền này của hắn chính là bởi vì đối phương lĩnh ngộ được Phong ý cảnh, hơn nữa còn là tốc độ của chân ý vô thượng!
Tốc độ chân ý vô thượng cùng với lĩnh ngộ chân ý Lưu động của Diệp Viễn đều cùng thuộc Phong ý cảnh, thế nhưng truy cầu thuộc tính của mỗi người đều không giống nhau.
Tốc độ mà lĩnh ngộ chân ý vô thượng có thể giúp cho võ giả đạt được đến trình độ mà người bên ngoài không cách nào với tới được.
Thiên hạ vạn pháp, duy khoái bất phá!
Giữa chân mày của Lãnh Thanh có sáu ngôi sao! Ý cảnh Sát Lục của hắn còn thâm sâu hơn một bậc so với Lỗ Lễ Thành!
Hắn là vô địch ở tầng hai cũng là nhờ vào hai loại chân ý vô thượng.
“Không sai! Ngươi thật sự rất mạnh! Nếu như không có một chút gì dựa vào thì ta làm sao dám lên đài khiêu chiến với ngươi?” Lãnh Thanh nói.
Diệp Viễn cười nói: “Hai loại chân ý vô thượng thì thế nào? Ngươi dám chơi xấu ta thì bị đánh không sai!”