Chương 883. Kiếm điểm tích lũy.
"Phong Động Ảnh Sát! U Minh Bách Sát Đao!”
Lúc này đây, Lãnh Thanh ra đòn phủ đầu, vừa ra tay chính là võ kỹ của hai môn chân ý vô thượng!
Thân pháp nhanh đến cực hạn, cộng thêm đao pháp không thể địch nổi, đánh vào thị giác làm cho mọi người có cảm giác cực mạnh.
“Lãnh Thanh đã ra tuyệt chiêu! Đã bao lâu không có ai có thể buộc hắn xuất ra toàn lực tại tầng hai này rồi?”
“Rốt cục lần này cũng có người có thể tạo thành uy hiếp đối với Diệp Viễn? Dù sao thì thực lực của Lãnh Thanh cũng đạt tới tầng thứ ba rồi, như thế này cũng đã là tương đối khá.”
"Tên Diệp Viễn này thật ngông cuồng! Hắn theo không kịp tốc độ nhanh đến cực hạn kia của Lãnh Thanh, để ta xem hắn còn điên cuồng như thế nào!”
Một già một trẻ trên khán đài kia lại lắc đầu không thôi, cái võ kỹ Phong Động Ảnh Sát là chiêu khiến bọn họ nhức đầu nhất.
Phối hợp với tốc độ của chân ý vô thượng, thật sự Lãnh Thanh nhanh đến không tưởng.
Nhưng bọn họ biết, Diệp Viễn vẫn chưa hề xuất ra Nguyên Từ Lực Trường, thứ khắc tinh lớn nhất với tốc độ này.
Thân hình Lãnh Thanh đột nhiên bạo phát, cứ thế biến mất ngay trước mắt mọi người.
Thế nhưng tất cả mọi người đều biết, không phải hắn biến mất mà là nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được.
“Ầm!”
Lập tức mọi người thấy thân hình Lãnh Thanh bay ngược ra, hung hăng đập mạnh vào phía trên đại trận.
Theo sau đó là Diệp Viễn lấn người mà lên, đuổi theo hướng của Lãnh Thanh.
Hiển nhiên thực lực của Lãnh Thanh mạnh hơn Lỗ Lễ Thành quá nhiều, tuy hắn đã bị đập một quyền nhưng cũng không hề mất đi sức chiến đấu.
Thấy Diệp Viễn đuổi theo thì hắn liền thất kinh, vội vã thôi động thân pháp muốn tránh khỏi sự truy sát của Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Muốn chạy sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Nguyên Từ Lực Trường được thôi động, tốc độ của Lãnh Thanh giảm đi rất nhiều, giống như là rơi vào trong vũng bùn.
“Ầm!” Lại là một quyền.
Nhưng mà xác thực tốc độ của Lãnh Thanh rất nhanh, có thể tránh khỏi được một phần lớn lực đạo của Diệp Viễn cho nên mới có thể miễn cưỡng không bị đánh đến tàn phế.
Uy lực một quyền này của Diệp Viễn thật sự quá mạnh.
Võ giả trên khán đài đều xem đến há hốc mồm, trên Đấu Võ Tràng người trước bỏ chạy người sau đuổi theo, hoàn toàn không hề giống như là đang chiến đấu mà giống với trò mèo vờn chuột hơn.
Nhưng người bị đuổi theo đến nỗi sắp mất mạng kia lại chính là Lãnh Thanh, người mạnh nhất tầng thứ hai!
Cảnh tượng này, thật sự khiến cho người ta cảm thấy quá điên đảo.
Rõ ràng là thực lực của Lãnh Thanh mạnh hơn Lỗ Lễ Thành rất nhiều, nhưng vẫn bị Diệp Viễn đánh đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Thực lực của người này, thực sự là cường hãn đến thái quá.
“Ta nhận thua!”
Đây là một trận chiến đấu không ngang sức, sớm đã không có cách nào tiếp tục được nữa.
Chỉ là cho đến bây giờ Lãnh Thanh mới tìm được một tia cơ hội thở dốc để nói ra lời nhận thua.
Dựa theo sự nhận thua của Lãnh Thanh, Ý cảnh Sát Lục của hắn chảy xuôi vào người Diệp Viễn, lập tức ngôi sao thứ sáu trên mi tâm của hắn trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Đẳng cấp Hồn Tướng càng cao thì sau khi thất bại Ý cảnh Sát Lục bị tổn thất càng nhiều. Bây giờ ngôi sao thứ tư trên trán Diệp Viễn đã sáng rực lên.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là ngôi sao thứ năm sẽ xuất hiện.
Lúc này Lãnh Thanh cảm thấy cả người đều sắp tan ra thành từng mảnh, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không bị thương.
Dù ý chí của hắn có kiên định thì lúc này cũng đau đến nhe răng trợn mắt.
“Đa... Đa tạ Diệp huynh hạ thủ lưu tình.” Lãnh Thanh rút ra một hơi lãnh khí nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi khác với Lỗ Lễ Thành, tội không đáng chết.”
Rõ ràng tên Đồ Cương cùng Lỗ Lễ Thành đã động sát khí với Diệp Viễn, cho nên Diệp Viễn lấy thủ đoạn lôi đình ra chém giết bọn họ không chút khách khí nào.
Tuy là Lãnh Thanh ép bức Diệp Viễn đối chiến với hắn, thế nhưng Diệp Viễn có thể cảm giác được hắn chỉ muốn thông qua chiến đấu để rèn luyện chính mình, cho nên bản chất sự việc không giống nhau.
Đối với dạng đối thủ như thế này, Diệp Viễn không ngại ngần mà lưu cho hắn một cái mạng.
Chỉ là loại thủ đoạn ép bức này của Lãnh Thanh khiến cho Diệp Viễn có chút khó chịu, cho nên hắn mới ra tay trừng trị một phen.
Trên khán đài mọi người đều đã há hốc mồm, Lãnh Thanh trăm trận trăm thắng mà lại bị bại hoàn toàn như vậy, còn phải nhờ Diệp Viễn bố thí mới có thể may mắn thoát được một mạng.
Một tên Thiên Khải tầng ba mà lại cường hãn đến loại trình độ như thế này chính là chuyện cực kỳ hiếm thấy ở Tu La Tràng.
Ít nhất thì mấy người bọn họ đều chưa từng thấy qua.
Ngay cả người mạnh nhất của tầng hai như Lãnh Thanh cũng là bại tướng dưới tay Diệp Viễn thì hiển nhiên Diệp Viễn đã nhận được tư cách tấn chức lên tầng ba.
Nhưng mà ngược lại Diệp Viễn cũng không hề sốt ruột, việc cấp bách nhất của hắn bây giờ là kiếm đủ điểm tích lũy để hoán đổi < Sát Lục Kiếm Quyết >.
Sau khi đối chiến với Lãnh Thanh, Diệp Viễn lập tức đi bế quan bắt đầu luyện đan.
...
Năm ngày sau đó, Diệp Viễn xuất quan đi thẳng tới cửa hàng Tu La.
Thời điểm Diệp Viễn bày chín cái bình nhỏ ra trước mặt Tư Nhân thì nàng đã há miệng đến suýt rơi mất cằm, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Miệng há lớn như vậy cũng đủ để có thể nhét trọn một quả đấm.” Diệp Viễn cười nhạo nói.
Tư Nhân sững sờ, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần. Lúc này, dáng vẻ kinh ngạc của nàng không thể nói là giả tạo, mà là thật sự vô cùng kinh ngạc.
Tổng cộng Diệp Viễn mua hơn ba mươi loại linh dược, vậy mà lại luyện chế thành phẩm được chín viên đan dược!
Đương nhiên là nếu như nàng biết được Diệp Viễn không chỉ luyện chế ra chín viên thế này thì không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Tất nhiên Diệp Viễn sẽ không nói cho nàng biết rằng tỷ lệ luyện đan thành công của mình là trăm phần trăm, chỉ là vì sợ kinh thế hãi tục quá mức, mới chỉ xuất ra vỏn vẹn chín viên đan dược!
Trên thực tế trong năm ngày Diệp Viễn bế quan thì luyện chế được tổng cộng mười tám viên đan dược cấp bảy, tất cả đều cùng một cấp bậc, đều là đan dược đỉnh tiêm cấp bảy.
Mà số lượng hắn đưa ra, chỉ bằng một phân nửa hắn luyện chế được mà thôi.
"Những đan dược khác, ngươi cứ thu mua dựa theo giá năm mươi điểm tích lũy là được. Còn cái Thất Khiếu Linh Lung Đan này, ta nghĩ giá một trăm năm mươi điểm tích lũy cũng không đắt lắm?” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Tư Nhân cứng nhắc gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, hỏi: “Cái này… những đan dược này đều là do ngươi luyện chế?”
“Các ngươi chỉ cần để ý đến việc thu mua là được rồi, còn chuyện có phải ta luyện chế hay không thì có liên quan gì?” Diệp Viễn nói.
Vấn đề Tư Nhân đề cập rất nghiệp dư, người bán đưa ra đan dược, còn việc xuất xứ từ nơi nào thì theo lý thuyết không nên hỏi nhiều.
Nhưng mà hiện tại Tư Nhân quá mức kinh ngạc, hơn nữa những đan dược này rõ ràng là dùng những linh dược mà Diệp Viễn đã mua lúc trước mà luyện chế thành.
Như vậy... tài nghệ luyện đan của Diệp Viễn phải cao cỡ nào?
“A! Công tử, không phải Tư Nhân có ý này, xin đừng hiểu lầm. Chỉ là… chỉ là Tư Nhân quá mức kinh ngạc! Đây chính là Thất Khiếu Linh Lung Đan, ngay cả Đan Đế ra tay cũng chưa chắc luyện chế được, công tử chỉ mua có hai phần nguyên dược liệu mà lại có thể luyện chế ra một viên, đây quả thực là quá mức kinh thế hãi tục!”
Không biết phải hình dung tâm tình của Tư Nhân như thế nào, đơn giản là tìm không được từ ngữ hình dung để hình dung thể loại yêu nghiệt như thế này!
Chỉ là Diệp Viễn luyện chế Thất Khiếu Linh Lung Đan không phải là một mà là hai viên!
Thất Khiếu Linh Lung Đan là một trong những đan dược cấp bảy khó luyện chế nhất, sau khi ăn vào thì có thể đề thăng vĩnh viễn tốc độ tu luyện của võ giả gấp mấy lần, giống như cách tu luyện quyết tự “Binh” của Diệp Viễn có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Đó là chỗ trân quý của Thất Khiếu Linh Lung Đan, nó chẳng những có hiệu quả với võ giả Thiên Khải Cảnh, mà ngay cả võ giả Vô Tướng Cảnh sơ kỳ cũng có hiệu quả giống vậy.
Chỉ là nó có công hiệu lớn nhất đối với võ giả Thiên Khải Cảnh, cho nên mới bị phân loại thành đan dược cấp bảy.
Trên thực tế, đừng nói là Đan Thánh, ngay cả Đan Tôn cũng có rất ít người có khả năng luyện chế thành công.
Cho nên, Diệp Viễn đưa ra cái giá là một trăm năm mươi điểm tích lũy.