Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 885. Thực lực chân chính

Chương 885. Thực lực chân chính
Mời Diệp Viễn gia nhập, chuyện này cũng không có gì quá kỳ lạ.
Dựa vào biểu hiện của Diệp Viễn tại tầng thứ hai thì tất nhiên khi đi đến tầng thứ ba sẽ được những đại lão kia coi trọng.
Điều làm cho người ta kinh ngạc, chính là thái độ của Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ là người nào chứ?
Cường giả xếp hạng thứ năm mươi tám của Bảng Địa Sát, thực lực của hắn còn mạnh hơn Lãnh Thanh rất nhiều.
Nhân vật lớn như vậy mà lại cung kính với Diệp Viễn như thế!
Cho dù là hắn nhận lệnh của Ma Vương mà đến, cũng không cần phải dùng loại thái độ này mới phải.
Từ lúc nào mà cái Tu La Tràng này lại trở nên nho nhã lễ độ thế này?
“Ma Vương là ai? Ta không biết, cũng không có hứng thú quen biết! Ta còn phải trở về bế quan tu luyện, đừng đến làm phiền ta!” Vẻ mặt Diệp Viễn khó chịu nói.
Hiện tại hắn hào hứng bừng bừng, muốn tu luyện < Sát Lục Kiếm Quyết >, tự nhiên lại nhảy ra một tên Ma Vương gì đó, hắn có thể vui vẻ mới là lạ.
Nhưng mà lời này, người khác nghe vào trong tai lại hoàn toàn không phải như vậy!
Ma Vương là ai? Là một trong những Vương giả của tầng ba, nhân vật cường đại có xếp hạng thứ năm, vậy mà Diệp Viễn lại dám nói năng lỗ mãng với hắn!
Nếu như lời này để Tôn Kỳ mang về kể lại thì Ma Vương đại nhân còn không nổi trận lôi đình?
Sở dĩ Ma Vương được xưng là Ma Vương là bởi vì hắn giết người không chớp mắt! Bất kể là ai, chỉ cần chọc tới hắn thì hết thảy đều bị gạt bỏ!
Có lẽ Ma Vương không phải là một người mạnh nhất của tầng ba, nhưng tuyệt đối hắn là một người hung tàn nhất tầng ba!
Nói xong, Diệp Viễn xoay người rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Tôn Kỳ một cái.
Mặt Tôn Kỳ tối sầm, Tôn Kỳ hắn là nhân vật bậc nào, đến tầng hai mời một tên tiểu tử tầng hai mà rõ ràng tên này còn không hề nể tình.
Nhưng nhớ tới sự phân phó của Ma Vương đại nhân, Tôn Kỳ cưỡng ép dằn xuống bất mãn trong lòng, đuổi kịp Diệp Viễn nói: “Diệp Viễn đại nhân đã lấy được tư cách tấn chức tầng thứ ba, lên tầng thứ ba tu luyện không phải cũng giống như vậy sao? Ma Vương đại nhân đã chuẩn bị xong phòng tu luyện đỉnh cấp của tầng ba cho ngài, đại nhân có thể dùng để tu luyện.”
Diệp Viễn cũng có chút ngoài ý muốn đối với thái độ của Tôn Kỳ. Hắn cứ tưởng rằng Tôn Kỳ sẽ nổi giận, không ngờ tính tình của tên này lại tốt như vậy.
Từ khi đi vào Loạn Ma Hải đến nay, Diệp Viễn vẫn là rất ít nhìn thấy người có tính tình tốt như vậy.
Nhưng mà thật ra phòng tu luyện đỉnh cấp khiến cho Diệp Viễn có chút động tâm.
Phải biết rằng, cái phòng tu luyện đỉnh cấp này thì một điểm tích lũy Sát Lục cũng chỉ có thể sử dụng được ba ngày. Nếu như không phải những lúc trùng kích bình cảnh thì sẽ không cho người bình thường thuê.
Diệp Viễn dừng một chút, nói: “Được rồi, dựa vào mặt mũi của phòng tu luyện đỉnh cấp cho nên ta sẽ đi theo ngươi một chuyến! Ta còn một ít chuyện phải bàn giao ở tầng hai, ngươi đi tầng ba chờ ta ở đó.”
Kỳ thật cũng không có chuyện gì để bàn giao chỉ là Diệp Viễn trở lại nói lời tạm biệt với Đàm Tứ.
Những ngày này, coi như Đàm Tứ đã rất chu đáo cho nên Diệp Viễn cũng sẽ không keo kiệt cái gì, cho hắn một ít đan dược, dặn dò hắn cố gắng tu luyện.
Hiện tại tầng hai ai cũng biết Đàm Tứ là tùy tùng của hắn, chắc chắn sẽ không có người không có mắt mà làm cho Đàm Tứ quá mức khó xử.
Đàm Tứ vẫn là rất có tiềm lực, trong khoảng thời gian này cũng có tiến bộ rõ ràng, tương lai tấn chức đến tầng thứ ba cũng không phải là không được.
Bàn giao xong chuyện của Đàm Tứ, Diệp Viễn lên thẳng tầng thứ ba.
...
Tôn Kỳ đưa Diệp Viễn đi vào trong một cái đại sảnh trống rỗng, nói là đi bẩm báo một tiếng sau đó biến mất không thấy đâu.
Toàn bộ trong đại sảnh, chỉ còn lại một mình Diệp Viễn lẻ loi trơ trọi.
Diệp Viễn là kẻ tài cao gan lớn, cũng không thèm để ý gì, cứ ung dung ngồi xuống uống trà.
Uống xong một chén trà, vẫn như trước không hề có người đến nói một tiếng. Toàn bộ trong đại sảnh im ắng tĩnh lặng, chỉ có âm thanh không ngừng uống trà của Diệp Viễn.
Một cỗ tiêu sát nhè nhẹ trong không khí, chuyện này thoạt nhìn như thế nào cũng giống như là một cái bẫy.
“Ra tay đi, nhẫn nhịn cả buổi, không mệt mỏi sao?” Diệp Viễn phóng nhẹ chén trà nhỏ, thản nhiên nói.
Dường như là ứng với lời hô của Diệp Viễn, một bóng đen đột nhiên thoát ra, một chưởng dời núi lấp biển oanh về phía Diệp Viễn.
“Phanh!”
Cái ghế cùng bàn trà của Diệp Viễn đang ngồi trực tiếp bị đánh thành bột mịn.
“Thực lực không tồi! Nhưng mà các hạ đã mời ta đến đây, chẳng lẽ không dám lộ mặt thật để gặp hay sao?” Diệp Viễn đã khí định thần nhàn, không hề rơi vào cái bẫy giác ngộ.
Người trước mắt này một thân áo đen, trên mặt còn mang theo một cái mặt nạ răng nanh màu đen, nhìn vô cùng dữ tợn.
Người đeo mặt nạ không nói gì, lại tiếp tục đưa tay đánh một chưởng!
Một quyền của Diệp Viễn oanh ra, lập tức chôn vùi chưởng lực của người đeo mặt nạ.
“Đại Thiên Diệt Thần Chưởng!”
Thanh âm trầm thấp của người đeo mặt nạ truyền đến, một cỗ chưởng lực kinh khủng đánh về phía Diệp Viễn.
Sát ý cuồng bạo lan tràn ra toàn bộ đại sảnh, hiển nhiên một chưởng này do thúc dục chân ý vô thượng Sát Lục.
Bàn về trình độ chân ý vô thượng Sát Lục, hiển nhiên là mạnh hơn Lãnh Thanh rất nhiều!
Diệp Viễn đoán chừng, ý cảnh Sát Lục của người đeo mặt nạ này, dù không được bảy sao thì cũng không khác nhau là mấy.
Tuy nói Hồn Tướng chia làm chín sao, nhưng càng về phía sau thì lại càng khó ngưng tụ thành sao.
Sáu sao lên bảy sao cũng là một đạo lạch trời. Một gã võ giả không biết phải chiến đấu bao nhiêu trận, mới có thể tích góp từng tí một mới gom đủ ý cảnh Sát Lục.
Người đeo mặt nạ trước mắt này, có lẽ chính là người được gọi là Ma Vương rồi.
Đối mặt với một chưởng như vậy, Diệp Viễn cũng không dám khinh thường, lập tức vận chuyển Long Ảnh Quyền tới cực hạn!
“Oanh!”
Hai đạo công kích uy lực cực lớn đụng thẳng vào nhau, năng lượng chấn động vô cùng cường đại trực tiếp lật tung đại sảnh, nóc nhà nhanh chóng sụp đổ xuống.
Toàn bộ đại sảnh, lập tức biến thành một tòa phế tích.
Mà đúng lúc này, sắc trời bỗng nhiên ảm đạm xuống, không trung có lốm đốm sao đầy trời.
Năng lượng chấn động đáng sợ lập tức bao phủ Diệp Viễn lại!
Nhìn thấy một màn này, Diệp Viễn cũng không hề lộ ra thần sắc ngưng trọng mà ngược lại còn nở nụ cười.
Rốt cuộc hắn đã biết, cái tên Ma Vương này là ai!
“Không ngờ, cái tên nhà ngươi vậy mà lại chạy tới Loạn Ma Hải! Nhưng mà sự tiến bộ của ngươi thật sự khiến cho ta cảm thấy kinh ngạc! Ngươi đã muốn thử xem độ sâu cạn của ta thì ta sẽ cho ngươi nhìn một chút thực lực chân chính của ta!”
Diệp Viễn dần dần thu lại nụ cười trên mặt, Tinh Nguyệt Kiếm lẳng lặng rơi vào trong tay của hắn.
Diệp Viễn nhẹ nhàng giơ Tinh Nguyệt Kiếm lên, trên không trung tùy ý vẽ một cái, bầu trời lại bị hất ra một lỗ hổng cực lớn!
Sau đó, dưới nét vẽ kia những ngôi sao lốm đốm đầy trời toàn bộ đều bị chôn vùi!
Một chiêu Lưu Minh Tinh Huy cường đại mà Diệp Viễn chỉ cần lật tay thì đã phá giải.
“Thanh cương Phiêu Linh Kiếm... Ý Lăng Tiêu!” Trong miệng của Diệp Viễn, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ này.
Dưới cái mặt nạ màu đen kia đôi đồng tử co rút lại, hiển nhiên đã bị một màn trước mắt này làm rung động.
Khi bầu trời khôi phục lại vẻ trong xanh thì người đeo mặt nạ mới từ trong rung động mà phục hồi lại tinh thần, thở dài một tiếng nói: “Ta cứ tưởng rằng mình đã đủ cường đại rồi, không ngờ sự chênh lệch giữa ta với ngươi càng lúc càng lớn rồi!”
Người đeo mặt nạ chậm rãi tháo mặt nạ răng nanh xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, không phải Nạp Lan Sơ thì còn là người phương nào?
Lúc trước Nạp Lan Sơ rời khỏi Thánh địa Xích Hà, nói là muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, Diệp Viễn không nghĩ rằng hắn lại chạy tới Loạn Ma Hải, còn tiến vào bên trong Tu La Tràng.
Trong ấn tượng của Diệp Viễn, Nạp Lan Sơ là một người khiêm tốn, tiêu sái, lỗi lạc. Thế nhưng Ma Vương trước mắt này lại phá vỡ nhận thức của Diệp Viễn về hắn.
Xem ra từ đó đến nay hắn có biến hóa thật sự không hề nhỏ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất