Chương 884. Lời mời đến từ tầng ba.
“Chỉ là may mắn mà thôi! Bình thường Diệp mỗ luyện đan cũng không có xác xuất thành công cao như thế, mấy ngày nay bế quan cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhân phẩm đột nhiên bạo phát thế là luyện chế được chín viên đan dược. Thậm chí lúc bình thường không có cách nào luyện chế thành công Thất Khiếu Linh Lung Đan, vậy mà bây giờ cũng đã thành công.” Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
Tư Nhân nghe xong không còn gì để nói.
Loại chuyện luyện đan mà cũng có thể dựa vào nhân phẩm sao?
Tuy là luyện chế đan dược cần có nhân tố vận khí ở bên trong, nhưng đó là chỉ nhằm vào một viên đan dược.
Vận khí tốt luyện chế ra chín viên đan dược khác nhau, vậy thì vận khí này muốn nghịch thiên tới trình độ nào?
Ngươi thật sự coi bản Tôn chủ là kẻ ngốc à?
Nhưng mà, ngoại trừ vận khí tốt ra thì còn có cái giải thích gì tốt hơn đây?
Đan dược khác cũng không tính đi, chỉ có Thất Khiếu Linh Lung Đan cũng không phải dựa vào thực lực là có thể luyện chế được.
50% xác xuất thành công, điều này cũng thật đáng sợ?
Suy nghĩ cẩn thận thì vận khí chính là cách giải thích tốt nhất.
Điều này không khỏi khiến cho Tư Nhân rạo rực một hồi.
“Được rồi, bất kể là như thế nào thì công tử thật sự là thiên tài luyện đan nghìn năm khó gặp! Hơn nữa võ lực của công tử kinh người, nếu tiếp tục tu luyện thì nói không chừng có thể trở thành Hồn Võ Thần Vương kế tiếp!” Tư Nhân hít sâu một hơi nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, Hồn Võ Thần Vương thì ta cũng không dám nghĩ đến, chúng ta vẫn là trở lại suy ngẫm về vấn đề điểm tích lũy đi thôi?”
Mặt Tư Nhân ửng hồng, cũng ý thức được chính mình đã thất thố, gật đầu nói: “Thất Khiếu Linh Lung Đan có thể so với đan dược cấp tám, hoán đổi thành một trăm năm mươi điểm tích lũy tất nhiên là không thành vấn đề. Ta đây đi giúp công tử hoán đổi thành điểm tích lũy, mời công tử đi theo ta.”
Tư Nhân mang theo Diệp Viễn tiến vào bên trong Các, sau khi hoán đổi đan dược thành điểm tích lũy thì trịnh trọng xuất ra một khối ngọc giản, giao cho Diệp Viễn.
“Công tử, tuy là bán môn < Sát Lục Kiếm Quyết > này cho ngươi, thế nhưng ngươi nhất định phải phát hạ lời thề thiên đạo, tuyệt đối không được truyền môn võ kỹ này ra bên ngoài.” Tư Nhân trịnh trọng nói.
Diệp Viễn gật gật đầu nói: “Cái này là điều hiển nhiên.”
Tư Nhân nói môn võ kỹ này tu luyện tới cực hạn thì thực lực có thể so sánh với Thập Đại Thần Vương.
Loại trình độ như võ kỹ này nếu như ở ngoại giới, đừng nói là bán ra, ngay cả gặp cũng không gặp được. Mặc kệ là thế lực nào, với dạng võ kỹ như thế này thì phải giữ cho riêng mình.
Tuy là Tu La Tràng truyền cho hắn, nhưng cũng không có khả năng nó đã được truyền lưu ra bên ngoài.
Nhưng càng chính vì vậy mà Diệp Viễn càng phải lưu ý thêm vài phần. Có sự khác thường tất có yêu ma, công pháp lợi hại như vậy, vì sao Tu La Tràng lại công khai lộ diện?
Ở Thần Vực, Loạn Ma Hải là một nơi vô cùng thần bí, không ai biết được nơi đây là do người nào thống trị.
Đã từng có nhiều thế lực lớn nỗ lực xâm lấn Loạn Ma Hải, thế nhưng không có trường hợp ngoại lệ, tất cả bọn họ đều thất bại, hơn nữa kết cục đều vô cùng thảm.
Qua một thời gian thì không còn người nào dám đánh chủ ý lên vùng đất này nữa.
Thế nhưng nói rằng < Sát Lục Kiếm Quyết > có thể tu luyện tới đẳng cấp của Thập Đại Thần Vương thì Diệp Viễn vẫn có hoài nghi vài điều.
Nếu quả thật là như vậy thì vì sao chưa từng nghe nói qua Loạn Ma Hải có xuất hiện nhân vật lợi hại?
Diệp Viễn phát lời thề thiên đạo ngay trước mặt Tư Nhân sau đó tiếp nhận Linh Hoài Ngọc từ trong tay đối phương.
Linh Hoài Ngọc là ngọc giản chuyên dùng để khắc công pháp cấp chín, tính chất rất đặc thù, cũng cực kỳ hiếm thấy.
Diệp Viễn đoán chừng, chỉ riêng cái ngọc giản Linh Hoài Ngọc này cũng có giá trị đến mười mấy điểm tích lũy!
Vừa cầm đến tay, Diệp Viễn còn chưa có chìm vào bên trong mà một cỗ khí sát phạt đã đập vào mặt, khiến cho Diệp Viễn không kìm được mà phải tiến vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch.
Nhìn thấy loại tình huống này, Diệp Viễn cũng không khỏi thầm kinh hãi.
Môn võ kỹ này, dường như rất lợi hại!
Bên trong Linh Hoài Ngọc thật sự chỉ là phục khắc lại công pháp, vậy mà cũng có uy lực đến như vậy.
Xem ra lời Tư Nhân nói lúc trước có hơn phân nửa là thật.
“Công tử đạt được võ kỹ như vậy, chẳng lẽ không muốn xem một chút hay sao?” Tư Nhân cười nhẹ nhàng nói.
Lời này, có ý hơi xem thường một chút.
Nhưng mà Diệp Viễn là ai, làm sao lại có chuyện sợ dạng xem thường này?
Sau khi cười cười, Diệp Viễn lập tức chìm thần thức vào trong Linh Hoài Ngọc.
“Oanh!”
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Viễn tràn đầy sát ý cuồng bạo, thật sự là muốn kiểm soát ý chí của hắn!
Diệp Viễn đã có chuẩn bị từ trước, vận chuyển Tâm Như Bàn Thạch tới cực hạn, mạnh mẽ trấn áp cỗ ý chí Sát Lục này xuống.
“Sát Lục Kiếm Quyết tầng thứ nhất, Kiếm Chi Sát Ca! Một khúc sát ca khiến thiên địa, vạn vật bi thương hiu quạnh.”
Mạnh mẽ trấn áp sát ý cuồng bạo trong đầu thì nội dung của tầng thứ nhất mới hiện ra trước mắt Diệp Viễn.
Dựa vào ý cảnh Sát Lục của Diệp Viễn thì cũng chỉ có thể tu luyện tầng thứ nhất của chiêu thức này.
Chỉ là đơn giản xem lướt qua một lần mà đã khiến Diệp Viễn kinh hãi không thôi.
Bây giờ hắn mới biết, thì ra ý cảnh Sát Lục còn có thể sử dụng như thế này! Thảo nào Tư Nhân nói môn võ kỹ này có thể sánh ngang với thực lực của Thập Đại Thần Vương, xem ra không hề nói quá chút nào.
Nếu như luyện thành thức thứ nhất này thì tuyệt đối không hề thua võ kỹ < Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết > tầng thứ bảy.
Diệp Viễn đang tìm hiểu tường tận ý vị của < Sát Lục Kiếm Quyết > tầng thứ nhất, trong lòng kinh ngạc không gì sánh được, hoàn toàn không chú ý đến vẻ chấn động trong mắt Tư Nhân còn sâu hơn hắn.
Diệp Viễn không phải là người đầu tiên đạt được môn võ kỹ này, thế nhưng thời điểm thần thức của người khác chìm vào bên trong Linh Hoài Ngọc, đều rất nhanh trở nên thô bạo không gì sánh được. Thậm chí có người còn bị sát ý khống chế hung hăng ra tay đánh Tư Nhân.
Đương nhiên, chắc chắn kết quả cuối cùng sẽ không tốt.
Nhưng mà Diệp Viễn chỉ thất thần một giây ngắn ngủi sau đó đã bị hắn khống chế được.
"Không thể phá vỡ được tâm trí của tên Diệp Viễn này! Tu vi tâm cảnh của hắn, ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Tâm Như Bàn Thạch! Thật không biết tuổi nhỏ như hắn làm thế nào để tu luyện được!”
Ở trong Tu La Tràng này, Tư Nhân không biết đã gặp biết bao nhiêu thiên tài. Nhưng không một ai có thể mang đến cho nàng chấn động mạnh như Diệp Viễn.
Lúc này Diệp Viễn đã thoát ra khỏi Linh Hoài Ngọc, liên tục khen ngợi: “Không tồi! Tương đối khá!”
Tư Nhân tập trung ý chí, cười nói: “Lần này công tử cảm thấy đã nhận được một thứ giá trị hơn giá cả của nó?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Không sai! Dùng năm trăm điểm tích lũy để mua môn võ kỹ này, ngược lại Diệp mỗ lại chiếm được tiện nghi.”
Cấp bậc võ kỹ loại này đều là bảo vật vô giá, căn bản là không có cách nào dùng nguyên tinh để cân nhắc. Mặc dù năm trăm điểm tích lũy là một con số khổng lồ, thế nhưng để học được một môn võ kỹ dạng này thật sự đáng giá hơn rất nhiều.
Đạt được một môn công pháp dạng này khiến Diệp Viễn cũng có chút không kiềm chế được, dự định sẽ trở về bế quan tu luyện môn công pháp này.
Nhưng hắn còn chưa kịp rời đi thì lại bị một người ngăn cản lối đi.
Nhưng người đến lại vô cùng khách khí, chắp tay một cái nói với Diệp Viễn: “Xin hỏi, có phải là Diệp Viễn đại nhân?”
“Chính là ta, có gì chỉ giáo.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Người kia nói: “Tại hạ là Tôn Kỳ, là thủ hạ của Ma Vương đại nhân đệ nhất chiến tướng của tầng ba. Ma Vương đại nhân nghe nói Diệp Viễn đại nhân tuổi trẻ anh kiệt nên muốn làm quen một phen, đặc biệt sai tiểu nhân tới đây để mời đại nhân đến tầng ba một chuyến.”
Ngoại các có không ít người, nhìn thấy Tôn Kỳ thì đều cả kinh.
"Chính là Tôn Kỳ đại nhân! Nghe nói hắn chính là thủ hạ của Ma Vương đệ nhất chiến tướng, là cao thủ xếp hạng năm mươi tám trên Địa Sát Bảng! Vậy mà hắn lại khách khí với Diệp Viễn như vậy!”
“Xem ra danh tiếng của Diệp Viễn thực sự đã vang xa, còn chưa tiến nhập vào tầng thứ ba mà đã được Ma Vương đại nhân để ý đến, phái Tôn Kỳ đại nhân phải tự mình đến đây mời, thực sự là không tầm thường chút nào!”
Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận trong cửa hàng Tu La ầm ĩ hẳn lên.