Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 887: Danh sách

Chương 887: Danh sách
“Kiếm Chi Sát Ca!”
Sát khí tràn ra từ trong phòng tu luyện.
Một đoàn kiếm khí màu đen quanh quẩn khắp nơi trong phòng tu luyện, không gian nơi nó đi qua đều xuất hiện ba động nhỏ làm cho vách tường bốn phía phát ra âm thanh chấn động kịch liệt.
"Quả nhiên《 Sát Lục Kiếm Quyết 》 này danh bất hư truyền, có thể thông qua phương thức như thế để thả kiếm ý ra ngoài! Một tháng trôi qua rồi mà ta chỉ lĩnh ngộ được một chút da lông của tầng một!”
Mười tám ngày quá ngắn ngủi nên Diệp Viễn lại tiếp tục tu luyện thêm mười hai ngày nữa mới miễn cưỡng lĩnh ngộ một được một ít da lông của Kiếm Chi Sát Ca.
Vốn có Chân ý Sát Lục Vô Thượng làm tiền đề, cho nên Diệp Viễn chỉ tu luyện trong vòng một tháng mà đã có thể lĩnh ngộ được ít da lông của môn võ kỹ này thì đây cũng là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Môn 《 Sát Lục Kiếm Quyết 》 này vô cùng thâm sâu ảo diệu, độ khó lĩnh ngộ không hề thấp hơn võ kỹ bổ trợ như 《 Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết 》.
Như vậy xem ra điều Tư Nhân nói cũng không phải là giả dối.
Nếu như tu luyện môn võ kỹ này đến cực hạn thì thật sự có khả năng nắm giữ thực lực ngang ngửa với Thập Đại Thần Vương!
Nếu Tư Nhân biết được tốc độ tu luyện của Diệp Viễn thì nàng nhất định sẽ khiếp sợ không thôi.
Những người khác đều dùng đơn vị hàng chục năm để tu luyện môn võ kỹ này, mà Diệp Viễn chỉ dùng thời gian một tháng đã lĩnh ngộ được nhập môn sơ bộ, loại ngộ tính như thế này quá đáng sợ.
Thập Đại Thần Vương đều là kinh thế thiên tài, nhưng bọn họ muốn đạt tới trình độ đó thì nhanh nhất cũng cần đến năm trăm năm trở lên.
Cứ nghĩ rằng muốn đạt tới loại cảnh giới này là chuyện một sớm một chiều hay sao?
Nhưng Diệp Viễn vẫn bất mãn với tốc độ tu luyện của mình.
“Thời gian cấp bách! Tốc độ tu luyện như thế này hơi chậm một chút, xem ra phải nghĩ biện pháp chuẩn bị một vài Hỗn Nguyên Tinh.” Diệp Viễn than thở một tiếng, đi ra khỏi phòng tu luyện.
Ra khỏi phòng tu luyện, Diệp Viễn phát hiện Tôn Kỳ đã đợi sẵn bên ngoài rồi, chỉ là ánh mắt của hắn có chút tránh né, rõ ràng là ẩn giấu điều gì đó khó nói.
Diệp Viễn có nhãn lực như thế nào chứ, hắn chỉ cần liếc mắt thì đã nhìn ra được Tôn Kỳ bị nội thương không nhẹ.
"Làm sao vậy, lúc đấu võ đã bị thương? Ma Vương đâu?” Diệp Viễn cau mày nói.
Nạp Lan Sơ ở chỗ này không dùng tên thật, Diệp Viễn cũng sẽ không để lộ danh tính của hắn ra. Chỉ là Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn, nếu như có chuyện tìm mình thì cũng không cần phải phái một tên đang bị thương như Tôn Kỳ đến đây chứ?
“Ma Vương đại nhân hắn… hắn...”
Lời nói của Tôn Kỳ vừa cất lên liền khiến cho Diệp Viễn sinh ra một tia dự cảm bất tường.
“Nói!”
Bỗng nhiên vẻ mặt Tôn Kỳ tức giận nói: “Ma Vương đại nhân hắn… hắn bị người khác đánh cho trọng thương, bất cứ lúc nào cũng đều có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
Diệp Viễn biến sắc, lạnh lùng nói: “Chuyện từ khi nào, tại sao không đến báo sớm cho ta biết?”
“Ta… lúc trước ta cũng đã nghĩ phải đến thông báo cho Diệp Viễn đại nhân, nhưng Ma Vương đại nhân không cho! Hắn nói chuyện của Diệp Viễn đại nhân lớn như trời, không phải chuyện bất đắc dĩ thì không nên quấy rầy ngài bế quan!” Vẻ mặt Tôn Kỳ đau khổ nói.
“Nói vớ vẩn! Cái mạng nhỏ của hắn cũng sắp mất rồi mà còn chuyện gì lớn hớn so với chuyện này?” Nghe tin tức này, trong lòng Diệp Viễn có chút xúc động sau đó lại chuyển thành vô cùng phiền não.
Diệp Viễn đã biết ý định ban đầu của Nạp Lan Sơ, chỉ là hắn không ngờ Nạp Lan Sơ lại trung thành một cách ngu ngốc. Ngay cả bản thân sắp bị đánh chết mà vẫn không để cho thuộc hạ đến thông báo cho hắn xuất quan sớm.
Trong lòng Nạp Lan Sơ, Diệp Viễn là Thiếu chủ của thánh địa Xích Hà, là tương lai của thánh địa Xích Hà.
Một trong những chuyện tối kỵ của võ giả chính là bị quấy rối khi bế quan. Đang bế quan lại đột nhiên bị cắt ngang, nhẹ thì làm cho cảm ngộ của bản thân trôi theo dòng nước, nặng thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, còn ẩn chứa tai họa ngầm cho việc đột phá sau này.
Nạp Lan Sơ không muốn mình ảnh hưởng đến Diệp Viễn nên mới không cho Tôn Kỳ tới quấy rầy Diệp Viễn.
Thấy Diệp Viễn nổi giận, Tôn Kỳ ở một bên chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không dám nhiều lời.
Diệp Viễn tiện tay ném cho Tôn Kỳ một viên đan dược rồi nói: "Ăn đi, dẫn ta đi tìm Ma Vương!”
Tôn Kỳ cầm đan dược, không khỏi biến sắc.
Siêu phẩm Lăng Hoa Ngọc Lộ Hoàn!
Đây chính là đan dược cấp bảy cực kỳ khó kiếm, là thứ trên trị trường mua không ra. Vậy mà Diệp Viễn này lại tùy tiện đưa ra, quả thực là xa hoa tới cực điểm.
Tôn Kỳ ăn đan dược vào nhưng cũng không có thời gian để luyện hóa dược lực, lập tức đưa Diệp Viễn đi tìm Nạp Lan Sơ.
Thấy Nạp Lan Sơ nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, Không Minh Nghiệp Hỏa của Diệp Viễn bay lên.
Hầu như tâm mạch của Nạp Lan Sơ đều bị chấn đoạn, hắn đang thoi thóp, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Diệp Viễn còn nhận ra được trong cơ thể của Nạp Lan Sơ có một cỗ kình lực kỳ quái, sẽ tạo thương tổn cực lớn cho lục phủ ngũ tạng của Nạp Lan Sơ.
Rất rõ ràng, đối phương đã cố ý lưu lại thủ đoạn này để hành hạ Nạp Lan Sơ.
Tỷ võ tỷ thí, sinh tử chính là chuyện thường. Chỉ là loại thủ pháp như thế này thật quá ác độc.
Lửa giận trong lòng Diệp Viễn dâng lên bừng bừng!
Nhưng mà loại thương thế như này không làm khó được Đan Đế như Diệp Viễn.
Diệp Viễn bức cỗ kình lực này ra khỏi cơ thể Nạp Lan Sơ, sau đó lấy nguyên lực chữa trị thương thế bên trong kinh mạch của Nạp Lan Sơ, cuối cùng cho hắn ăn một viên đan dược rồi giúp hắn luyện hóa dược lực.
Sau một phen thi triển, sắc mặt của Nạp Lan Sơ dần dần biến thành hồng nhuận, hô hấp cũng bắt đầu đều nhịp.
Diệp Viễn đứng dậy ra dấu tay với Tôn Kỳ, tỏ ý muốn hắn ra ngoài nói chuyện.
Tôn Kỳ đứng một bên nhìn Diệp Viễn thi triển thì rung động vô cùng.
Những ngày gần đây, hắn nhờ không biết bao nhiêu quan hệ, mời bao nhiêu luyện dược sư qua đây mà bọn họ đều vô phương cứu chữa thương thế của Ma Vương.
Nhưng Diệp Viễn vừa đến lại dùng thời gian một canh giờ ngắn ngủi mà đã có thể kéo Ma Vương đại nhân trở lại từ Diêm Vương Điện.
Thủ đoạn kỹ thuật này quả thực như thần!
“Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Diệp Viễn hỏi một cách rất bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh của hắn lại ẩn tàng lửa giận ngập trời.
Tôn Kỳ bình phục tâm tình một chút rồi kể chuyện xảy ra vài ngày trước.
Vốn là mỗi một thế lực lớn ở tầng ba luôn ở thế tương đối cân bằng.
Nhưng sau khi Diệp Viễn bế quan không lâu thì không biết vì nguyên nhân gì mà hai phái dưới trướng của Tôn chủ Thiên Đãng cùng Tôn chủ Liệt Hỏa lại liên thủ đối phó với Nạp Lan Sơ bên này.
Đối phương người đông thế mạnh, không ngừng khiêu chiến một phía nhân mã của Nạp Lan Sơ.
Nạp Lan Sơ cũng không có khả năng để ngăn cản hai thế lực mạnh liên thủ lại. Mười ngày sau đó, binh tướng dưới tay Nạp Lan Sơ đều đã hao tổn nhiều, ngay cả thực lực mạnh mẽ như Tôn Kỳ cũng bị đánh trọng thương.
Nạp Lan Sơ không thể tiếp tục nhìn thuộc hạ của mình bị đánh nữa, vì vậy đứng ra khiêu chiến Viêm Sơn người dưới trướng Tôn chủ Liệt Hỏa.
Vốn Tên Viêm Sơn này không theo kịp Nạp Lan Sơ trên Địa Sát Bảng, cuộc chiến đấu này đã có mười phần nắm chắc, vậy mà cuối cùng lại xảy ra chuyện!
Đấu võ lần này thực lực của Viêm Sơn tiến bộ rõ rệt, hơn nữa còn tu luyện kình lực kỳ quái. Nạp Lan Sơ không thích ứng được với kình lực này cho nên cuối cùng đã bị đánh cho trọng thương.
Diệp Viễn nghe xong trầm mặc hồi lâu, mới nói với Tôn Kỳ: "Liệt kê hết tên của người có thứ hạng trước một trăm của hai phái này, tổng cộng là hai mươi người đều liệt ra một tờ giấy cho ta!”
Tôn Kỳ biến sắc, rất nhanh đã đoán được Diệp Viễn muốn làm cái gì, vội vàng nói: “Diệp Viễn đại nhân, song quyền khó địch được tứ phía! Ta biết thực lực của đại nhân cường đại, những người khác thì coi như có thể đi, nhưng thực lực của tên Viêm Sơn kia cùng với Bách Mông là người dưới trướng của Thần Vương Thiên Đãng đều sâu không lường được! Đặc biệt là Bách Mông có xếp hạng đứng đầu của tầng ba! Không ai biết được thực lực của hắn mạnh cỡ nào.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất