Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 889. Giết đến khiếp sợ.

Chương 889. Giết đến khiếp sợ.
Là Bách Mông! Lần này hắn bế quan cũng hơn mấy tháng, sợ rằng thực lực bây giờ càng thêm thâm sâu khó dò đi?”
“Bọn họ cũng đang thảo luận, sợ rằng lần xếp hạng kế tiếp của Địa Sát Bảng thay đổi thì Bách Mông đã tấn cấp rồi!”
“Không biết Diệp Viễn lấy ở đâu ra dũng khí mà lại dám khiêu chiến Bách Mông. Loại phương thức tự sát này thật sự quá lừng lẫy.”
Bách Mông xuất hiện, gây nên oanh động không nhỏ.
Hắn xếp hạng thứ ba trên Địa Sát Bảng, của Tu La Tràng tầng ba thì xếp hạng nhất, thực lực cường hãn không gì sánh được.
Cho dù mở ra hình thức Tu La, cũng sẽ không có người ngốc đến nỗi đi khiêu chiến hắn, nhưng mà Diệp Viễn lại làm như vậy.
Trong mắt của mọi người, Diệp Viễn chính là kẻ ngu ngốc.
Sự cường đại của Bách Mông đã in sâu vào trong lòng người khác, dù Diệp Viễn có chiến tích huy hoàng cũng không có khả năng thay thế.
Huống chi dưới hình thức Tu La, Diệp Viễn có thể sống để nhìn thấy được Bách Mông hay không cũng là một chuyện đáng để nghị luận.
Viêm Sơn liếc mắt nhìn Bách Mông, trong mắt cũng lộ ra một chút thần sắc sợ hãi. Hiển nhiên là hắn vô cùng kiêng kỵ Bách Mông.
Diệp Viễn vì muốn báo thù cho Ma Vương mà khiêu chiến Viêm Sơn thì còn nói được, thế nhưng khiêu chiến Bách Mông vậy thì chính là thuần túy muốn tìm cái chết.
Người bị khiêu chiến đều đã có mặt, trung niên mặc áo bào màu tro đi đến trung tâm của Đấu Võ Tràng, mở miệng nói: “Diệp Viễn khiêu chiến hình thức Tu La, hiện tại chính thức bắt đầu! Trận chiến đầu tiên, Hoa Tuấn!”
Vẻ mặt Hoa Tuấn nghiền ngẫm đi tới trước mặt Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi thực sự không biết trời cao đất rộng, hôm nay hãy để Hoa gia ta tới dạy dỗ ngươi...”
Hoa Tuấn mới nói được phân nửa thì một vệt sáng trong tay Diệp Viễn loé lên một cái rồi biến mất, giọng nói của Hoa Tuấn hơi ngừng một chút.
"Người kế tiếp!”
Giọng nói lãnh đạm của Diệp Viễn vang lên, giống như là câu chú của Tử Thần, toàn bộ võ giả tại tràng đấu nghe thấy đều lạnh sống lưng.
“Phốc xuy...”
Huyết tiên phun ra như suối, Hoa Tuấn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã đi gặp Diêm Vương.
Trước sau cộng lại còn chưa tới một giây đồng hồ.
Một kiếm này nhanh như thiểm điện, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng. Bọn họ cũng không ngờ được Diệp Viễn thậm chí ngay cả bắt chuyện đều không thèm liền trực tiếp xuất kiếm giết người!
Thật không biết nói đạo lý! Quá ngang ngược!
“Phù phù” một tiếng, Hoa Tuấn ngã mặt đất không còn hơi thở, chỉ còn lại máu vẫn phun ra cuồn cuộn như suối.
“Ngu xuẩn! Hình thức Tu La một khi đã bắt đầu thì đó chính là cuộc chiến sinh tử, hắn làm gì có thời gian mà nói nhảm với tiểu tử kia!” Viêm Sơn trầm mặt nói.
Viêm Sơn cũng không thèm để ý đến nhất kích tất sát kia của Diệp Viễn. Loại trình độ giết chết Hoa Tuấn như thế này hắn cũng có thể làm được.
“Kế tiếp, Vạn Tử Hằng!” Thanh âm của trung niên mặc áo bào màu tro lạnh như băng không mang theo mảy may chút cảm tình nào tiếp tục vang lên lần nữa.
Nhưng sâu trong đôi mắt của hắn vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người khác nhìn không ra nhưng hắn lại có thể thấy được chiêu thức vừa rồi của Diệp Viễn, cũng không phải là võ kỹ cao minh gì mà chính là hồn bí kỹ “Ngự Kiếm Thuật” không tính là cao thâm cho lắm!
Cho dù là thần hồn bí kỹ Ngự Kiếm Thuật được coi là không cao minh cho lắm, thế nhưng khi Diệp Viễn hạ bút thành văn liền trực tiếp giết chết một cao thủ trong top một trăm của Địa Sát Bảng thì cần súc tích đến cỡ nào?
Theo như trung niên mặc áo bào màu tro kia thấy thì mới vừa rồi chính là phương thức đơn giản mà hiệu quả nhất của Diệp Viễn để giết chết đối thủ.
Điều này cũng nói rõ sự kiểm soát trong chiến đấu của Diệp Viễn chuẩn xác tới cực điểm!
Dạng đối thủ như thế này, thật sự rất đáng sợ!
Vạn Tử Hằng vừa vào sân, đột nhiên Diệp Viễn bạo phát một quyền đánh về phía hắn.
Vạn Tử Hằng biến sắc, không chút suy nghĩ lập tức giơ một chưởng lên đỡ.
“Oanh!”
Vạn Tử Hằng bị đập một cái quyết liệt bay thẳng lên phía trên đại trận, sau đó không còn tiếng động.
“Kế tiếp!” Thanh âm của Diệp Viễn vẫn như cũ yên tĩnh như nước giếng, không hề mang theo một chút cảm tình nào.
Nhưng bất luận là võ giả đang vây xem hay là đối tượng bị khiêu chiến đều cười không nổi.
Nếu như nói Hoa Tuấn là vì bị đánh lén thì Vạn Tử Hằng như thế này chính là đánh chính diện. Thực lực của Diệp Viễn tuyệt đối mạnh mẽ, trực tiếp giết chết Vạn Tử Hằng!
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra được Diệp Viễn lại cường hãn đến loại trình độ này!
“Kế tiếp, Tào Thần!”
“Kế tiếp...”
Trung niên mặc áo bào màu tro gọi ra từng cái tên một, thực lực của những người này cứ người sau lại càng mạnh hơn người trước, nhưng rơi vào trong tay Diệp Viễn thì tình huống tốt nhất cũng không quá ba chiêu!
“Quá... Quá cường đại! Tiểu tử này, làm thế nào lại mạnh đến như vậy?”
"Những người kia đều là cao thủ hàng đầu trên Địa Sát Bảng đấy, vậy mà lại không chịu nổi ba chiêu dưới tay Diệp Viễn!”
"Mẹ kiếp người nào nói tiểu tử này là đến đây tự sát? Người này tự nói rõ mình chính là một tên sát thần!”
Mỗi một võ giả trên khán đài đều vô cùng rung động, nhìn từng nhân vật trong truyền thuyết đều ngã xuống, tim bọn họ nhảy lên nhảy xuống đến có chút thở không thông.
Còn sắc mặt của những đối tượng vẫn chưa bị gọi vào đều trở nên khó coi không thể tả được.
Đạt được trình độ như bọn họ có người nào không có tâm như sắt đá? Nhưng khi nhìn thấy từng người có thực lực ngang ngửa với mình ngã xuống thì loại cảm giác trùng kích kia vẫn mạnh mẽ vô cùng.
Bọn họ... đã sợ rồi!
Loại phương thức giết chóc ngang ngược này của Diệp Viễn không gì sánh được, khiến cho bọn hắn đều sợ hãi không thôi!
“Kế tiếp, Quách Tự Minh!”
Bị gọi đến tên, Quách Tự Minh run cầm cập không lý do, hắn chậm chạp không dám tiến lên.
“Kế tiếp, Quách Tự Minh!”
Quách Tự Minh xếp hạng năm mươi ba trên Địa Sát Bảng, cũng không thua kém Tôn Kỳ bao nhiêu, tên này ở trong Thiên Khải Cảnh cũng đã được coi như là nhân vật phi thường.
Nhưng đối mặt với người cường đại như Diệp Viễn, hắn lại không dám tiến lên dù một bước!
Chỉ thấy toàn thân hắn run rẩy không dám bước đi.
“Kế tiếp, Quách Tự Minh! Trong thời gian mười tiếng đếm nếu vẫn chưa lên sàn đấu, thì sẽ bị gạt bỏ!” Thanh âm của trung niên mặc áo bào màu tro vang lên lần thứ ba.
Quách Tự Minh run rẩy không kìm được mà bước lên một bước.
Nhưng chỉ một bước này thôi sau đó hắn vẫn không dám tiến về phía trước.
“Ầm!”
Sau mười tiếng đếm, cả người Quách Tự Minh giống như bị nổ tung lên. Rất hiển nhiên là hắn đã trực tiếp bị Tu La Tràng gạt bỏ.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của những người khác càng trở nên khó coi.
Bị giết không đáng sợ nhưng loại cảm giác chờ đợi để bị giết này thật sự quá giày vò.
“Kế tiếp, Tề Hạo!” Mặt trung niên mặc áo bào màu tro không động chút nào, tiếp tục gọi một cái tên tiếp theo.
Sắc mặt Tề Hạo trầm xuống, nhìn thấy thảm trạng của Quách Tự Minh hắn cũng không dám tiếp tục cố ý kéo dài thời gian, thả người nhảy lên đi tới trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn không có ý nói nhảm nhiều lời, vừa ra tay lại chính là Ngự Kiếm Thuật.
Thực lực của Tề Hạo cũng không phải là Hoa Tuấn có thể so sánh, thân hình lóe lên, trực tiếp tránh ra một kiếm này.
“Sưu sưu sưu...”
Sau một kích, Tề Hạo cũng không tiếp xúc với Diệp Viễn. Hắn cố ý kéo giãn khoảng cách với Diệp Viễn cố ý không cho Diệp Viễn thừa cơ lợi dụng.
Rất hiển nhiên hắn muốn dùng phương thức này để kéo dài thời gian.
“Hừ, cho dù ngươi có thực lực mạnh hơn đi chăng nữa thì ta không đối chiến trực diện xem ngươi có thể làm khó dễ được ta không?” Trong lòng Tề Hạo cười lạnh nói.
Nhưng một khắc sau thì trong nháy mắt biểu tình của hắn ngưng đọng lại trên mặt.
Dưới chiêu Nguyên Từ Lực Trường của Diệp Viễn, đột nhiên thân hình hắn bị kiềm hãm, sau đó cái gì hắn cũng không biết được nữa.
"Những ai muốn giết huynh đệ của Diệp Viễn ta thì hãy làm tốt giác ngộ bị giết đi!” Lời nói của Diệp Viễn đằng đằng sát khí, làm cho tất cả mọi người cũng vì vậy mà run lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất