Chương 96: Ảo cảnh!
Tất cả mọi người đều đang để ý tới Diệp Viễn, tất nhiên sẽ không có ai ngoại trừ Tả Bất Quy để ý tới sự thay đổi trên người Long Đường …
Nhưng cho dù là Tả Bất Quy cũng không thể tưởng tượng nổi, sự thay đổi của Long Đường mang lại cho bản thân đối phương sự lột xác ra sao.
Mãi đến tận nhiều năm sau, Tả Bất Quy mới nghe nói tới thân phận võ giả mạnh nhất với Võ Phá Hư Không, lúc thăng thiên ở Thần Vực, hắn rốt cuộc mới hiểu ra ý nghĩa của đoạn đối thoại phát sinh năm đó ở Tần Quốc.
Đương nhiên, đây chỉ là lời dèm pha.
Đúng lúc Long Đường và Tả Bất Quy nói chuyện với nhau, một lần nữa sự hỗn loạn lại xảy ra trong đám người kia.
"Mau nhìn này, Diệp Viễn trì trệ không tiến lên trước được rồi."
"Đúng vậy, hắn đang dừng ở bậc 338, chỉ mới đi thêm được 5 bậc thang."
“Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng hắn sẽ mãi ở thế áp đảo cơ đấy.”
"Ngươi ngốc thật đấy, nơi này được gọi là Cửu Thiên Lộ - tuyệt địa của Nguyên Khí Cảnh, sao có thể mãi ở thế áp đảo được, bắt đầu từ trong cấp 333 mới thật sự là khó khăn. Trước kia phần lớn học viên Nguyên Khí Cảnh đều bỏ mạng khi xông vào Cửu Thiên Lộ, bằng vào sự quái dị của Diệp Viễn há có thể bỏ mạng ở giai đoạn đầu tiên chứ."
"Hóa ra là như vậy, vừa nãy tốc độ hắn vượt cấp quá dọa người, đã đưa ta vào tròng trong chốc lát. Ha ha, vậy ngươi thấy Diệp Viễn có thể vượt qua sao?
"Tuyệt đối không thể nào, nếu như bây giờ cho dù Diệp Viễn cảnh giới nửa bước Linh Dịch, ta cảm thấy hắn sẽ có khả năng vượt qua được. Nhưng mà hắn mới Nguyên Khí tầng sáu, còn kinh khủng nhất vẫn là Cửu Thiên Lộ, vẫn còn 333 bậc thang nữa."
Trong lúc Diệp Viễn vượt qua bậc thang thứ năm của giai đoạn thứ hai Cửu Thiên Lộ, hắn dũng mãnh một đường đột phá cửa ải, tình thế cuối cùng cũng có bứt phá.
Hành động này tất nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Vỗn dĩ việc Diệp Viễn vượt qua cửa ải khiến mọi người kinh sợ, lúc này mới chợt tỉnh ngủ.
Điều này hẳn là tuyệt địa Cửu Thiên Lộ của Nguyên Khí Cảnh, sao có thể thuận buồm xuôi gió thông qua chứ.
Tô Vũ Bách nhìn thấy tình cảnh này, sự kinh ngạc ban đầu đã biến thành mừng như điên.
Sớm đã đoán trước hắn không thể bằng vào một Nguyên Khí tầng sáu cỏn con để vượt qua lên Cửu Thiên Lộ, không tự lượng sức thì sớm diệt vong.
Tuy rằng nội tâm mừng như điên, thế nhưng Tô Vũ Bách đương nhiên sẽ không ngốc đến mức thể hiện ra mặt. Có điều trong lời nói của gã lại không có chút lưu tình nào.
Dù sao mọi người đều biết gã muốn diệt trừ Diệp Viễn, đương nhiên cũng không cần phải giả vờ làm người tốt.
"Tô trưởng lão nói quả thật không sai, Diệp Viễn này tình nguyện khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, cũng không tới hội trưởng lão chính là coi thường chúng ta, thực tế là một tên tiểu tử vô lễ, theo ta thấy, chết không hết tội."
Một vị trưởng lão nói thêm vào.
"Lời này của Lâm trưởng lão đúng là sai lầm, đột phá Cửu Thiên Lộ lại là quyền lợi của mỗi học viên trong học viện, thông qua Cửu Thiên Lộ vẫn được hưởng đặc quyền của đệ tử chính tông. Đây đều là những quy định của thượng tông. Hội trưởng lão dù có lớn thế nào đi nữa, cũng không thể phá bỏ quy định của thượng tông."
Hồ Trường Sinh khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt nói.
Hồ Trường Sinh cũng giống mọi người, bị biểu hiện của Diệp Viễn kinh động tới, chỉ là người này không biểu lộ ra ngoài, vẫn luôn khép hờ hai mắt.
Dáng vẻ chẳng khác nào lão tăng ngồi thiền.
Có điều chỉ kinh động tới trái tim của Hồ Trường Sinh, cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho Diệp Viễn.
Lọai thiên tài này, tương lai nói không chừng có thể thông qua sát hạch Thiên cấp, trở thành đệ tử ngoại môn của U Vân Tông. Thậm chí có thể tỏa sáng trong đại hội toàn quốc lần thứ mười, được U Vân Tông thu nhận làm đệ tử chính tông.
Mà bây giờ, Diệp Viễn phải bỏ mạng ở trên Cửu Thiên Lộ, há có thể không khiến cho người ta xoa cổ tay mà thở dài.
Nhưng tạo thành sự phát sinh ra loại bi kịch này, đúng là đùa bỡn quyền mưu của mấy vị trưởng lão trước mắt.
Điều này sao có thể không khiến lòng của người này sinh bất mãn.
Cho nên Hồ Trường Sinh từ một con người hiền lành rốt cuộc cũng nổi giận một lần.
Đúng vậy, cho dù màn trình diễn của Diệp Viễn kinh ngạc đến vậy, nhưng mà Hồ Trường Sinh vẫn không nghĩ rằng Diệp Viễn có thể thông qua Cửu Thiên Lộ
Thân là phó viện trưởng, thứ mà người này hiểu tất nhiên nhiều hơn so với các học viên. Cửu Thiên Lộ càng về sau càng khó đột phá, đặc biệt là tới sau cấp 333 cuối cùng, độ khó dường như đạt đến trình độ cực khó.
Với cảnh giới hiện tại của Diệp Viễn, hắn không có khả năng vượt qua được.
Lời nói của Hồ Trường Sinh khiến cho trưởng lão họ Lâm kia không nói lên lời. Gã há có thể nói địa vị của bản thân còn lớn hơn U Vân Tông chứ, vậy có khác gì tìm đường chết.
Lúc này thần hồn của Diệp Viễn đã du ngoạn bên ngoài, đang ở trong phòng luyện đan của chính mình ở Dược Vương Điện của Thần Vực.
Rộng rãi tới mức có thể làm phòng luyện đan của Diễn Vũ Đường, to hơn gấp mười lần so với phòng luyện đan của Phong Nhược Tình, có thể nói xa hoa hơn hẳn.
Những phương diện khác của Diệp Viễn có thể bất lợi với bản thân, chỉ có phòng luyện đan này, bất luận thế nào hắn cũng không bạc đãi bản thân.
Bởi vì cảnh giới Đan Thần là mục tiêu theo đuổi cả đời của hắn.
Đỉnh Vô Cực, đây là một trong những dược đỉnh tốt nhất của Thần Vực, từng là cái yêu thích nhất của Diệp Viễn.
Ngoài ra, các loại công cụ để luyện thuốc và dược liệu đều không thiếu gì cả, tất cả, toàn bộ đều quen thuộc như cũ.
Diệp Viễn đã sống trong phòng luyện đan này được hơn ba trăm năm rồi.
Đối với Diệp Viễn, hắn thậm chí còn thân thuộc phòng luyện đan này hơn phòng ngủ của bản thân mình.
Trong phòng luyện đan này không có gương, thế nhưng Diệp Viễn biết chắc chắn bản thân đã hồi phục hình dáng của kiếp trước.
"Từ trong lòng nảy sinh loại ảo ảnh này cũng thật chân thực, vậy mà có thể khai quật được những thứ đã chôn chặt trong lòng một cách triệt để như vậy. Tuy rằng biết là ảo giác nhưng vẫn không muốn tỉnh lại."
Diệp Viễn thở dài.
Sau khi Diệp Viễn bước vào giai đoạn thứ hai của Cửu Thiên Lộ, bỗng nhiên có cảm giác đầu óc vô cùng nặng nề, ngơ ngơ ngác ngác lại xuất hiện trong phòng luyện đan của chính mình.
Dường như trong khoảng thời gian đầu, Diệp Viễn xác định bản thân đã đi vào trong ảo cảnh.
Ảo cảnh giống như không hề có lực sát thương, kỳ thực lại vô cùng nguy hiểm. Những học viên thông qua Cửu Thiên Lộ đều trở thành kẻ điên, về cơ bản đều trúng chiêu ở giai đoạn thứ hai, bản thân dần dần lạc lối quên mất bản sắc.
Chỉ có người tâm trí kiên định mới có thể thoát khỏi ảo cảnh, quay trở về hiện thực. Song quá trình này cũng vô cùng gian nan, cho dù mạnh như Mạc Vân Thiên năm đó, cũng hao phí mấy ngày mới có thể tỉnh lại.
Nếu nói tâm trí cứng rắn, kiếp trước Thanh Vân Tử cũng chưa chắc lợi hại như vậy.
Thế nhưng bây giờ hắn gặp đại biến, tâm trí của Thanh Vân Từ chín chắn hơn nhiều so với kiếp trước của hắn, hơn nữa lòng báo thù của hắn vô cùng kiên định, ảo cảnh bình thường không cách nào mê hoặc hắn.
Càng không cần phải nói tới bản thân Diệp Viễn là đại sư Trận pháp, cho dù bây giờ lực không đủ thì cũng không có cách nào phá trận. Nhưng pháp trận ảo cảnh này muốn vây khốn hắn thì đúng là muôn lần gian khó.
Cửu Thiên Lộ này lợi hại tới đâu thì cũng chỉ là trận pháp dưới Hạ giới mà thôi, nó chẳng là cái gì trong mắt Diệp Viễn.
Điều này cũng là chỗ dựa lớn nhất khiến hắn dám vượt qua Cửu Thiên Lộ.
Bất quá, nhìn thấu ảo cảnh không có nghĩa là phá tan ảo cảnh, cũng không có nghĩa là muốn phá tan ảo cảnh.
Ảo cảnh của Cửu Thiên Lộ này cực kỳ lợi hại, nhắm thẳng vào lòng người.
Những thứ này, từng sớm chiều làm bạn hơn 300 năm với Diệp Viễn.
Từng cọng cây ngọn cỏ đều chứa đựng tình cảm.
Tiện tay xuất ra một chiêu, Vô Cực Đỉnh lập tức trở thành một chiêc dược đỉnh vô cùng tinh tế nằm trong lòng bàn tay của Diệp Viễn, cảm giác ngón tay chạm vào Vô Cực Đỉnh giống hệt như hồi trước.
Tất nhiên là giống hệt như lúc trước, bởi vì ảo cảnh này được hình thành dựa trên suy nghĩ trong lòng hắn.
"Nếu như thời gian có thể lặp lại một lần, thật tốt"
Diệp Viễn cảm khái nói.