Sáng ngày hôm sau, Từ Mẫn cùng Minh Diệu đi tới trước cửa một cư xá nằm phía tây thành phố, nơi này là một dãy phòng ốc cũ xưa, thậm chí hơi nát, nhìn qua cũng phải có hơn ba mươi năm lịch sử. Nhìn vào tòa lầu cũ, Minh Diệu có chút kỳ quái, nếu cô gái này đã giao dịch với ác ma, vì sao vẫn còn ở lại tòa lầu cũ nát này, hay là cũng giống như Âu Phàm, trao đổi không phải là tài phú mà là những thứ khác.
Càng làm Minh Diệu thêm để ý chính là Từ Mẫn đang đứng bên cạnh. Tối hôm qua bởi vì trời khuya, nhìn không thấy rõ ràng. Nhưng ngày hôm nay khi Từ Mẫn đi xuống lầu, Minh Diệu cũng đã quan sát được, Từ Mẫn đã tỉ mỉ trang điểm sửa soạn, điều này làm cho Minh Diệu có chút khó hiểu, Từ Mẫn luôn làm việc hấp tấp không chút câu nệ lại có thể nhẫn nhịn được tính tình ngồi ở bàn trang điểm trau chuốt cẩn thận, còn dùng thời gian gần hai tiếng lựa chọn quần áo, nếu không phải nhìn thấy trên người Từ Mẫn không có từ trường gì khác thường, Minh Diệu thậm chí hoài nghi Từ Mẫn đã bị đồ dơ bẩn gì đó quấn lên người.
- Sao vậy?
Từ Mẫn cảm giác được ánh mắt khác thường của Minh Diệu, xoay đầu lại mang theo nụ cười hỏi Minh Diệu.
- Không có chuyện gì, có lẽ do tôi đa tâm thôi.
Minh Diệu lắc đầu đáp, nói không chuẩn mùa xuân thứ hai của Từ Mẫn đã đến, vạn nhất hỏi chuyện không cẩn thận thì đầu hắn sẽ gặp tai ương.
- Cô gái kia thật sự ở chỗ này sao?
- Chính là nơi này, tôi nhờ đồng nghiệp điều tra rồi. Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh!
Từ Mẫn đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong giọng nói mang theo một cỗ oán khí.
Minh Diệu theo bản năng co rụt cổ đi theo Từ Mẫn vào cư xá.
Trong lòng Từ Mẫn tự nhiên có oán khí, cho dù bất cứ cô gái nào sau khi đã bỏ công sức trang điểm sửa soạn thật lâu nhưng không cách nào làm người đàn ông kia chú ý, cũng sẽ có chút tức giận, huống chi loại người có tính tình nóng nảy như Từ Mẫn lại cố gắng nhẫn nhịn ngồi trang điểm trau chuốt suốt gần hai tiếng đồng hồ.
Đi tới địa chỉ hôm qua Âu Phàm đưa cho họ, nhấn chuông cửa, lại không có ai ở nhà.
- Hai người đến tìm Hiểu Mai sao?
Một lão thái thái từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Minh Diệu cùng Từ Mẫn đứng ngay cửa.
- Đúng vậy bác gái, chúng tôi là bạn của nàng, tìm nàng có chút chuyện trọng yếu.
Minh Diệu nhìn lão thái thái nở nụ cười ôn hòa, Từ Mẫn bĩu môi, Minh Diệu này đúng là thật có thủ đoạn lừa gạt ông lão bà lão, bằng không mẹ của Từ Mẫn cũng sẽ không xem hắn thuận mắt tới như vậy.
- Thời gian này hẳn là Hiểu Mai đang cùng mẹ nàng đi công viên tản bộ đó.
Lão thái thái nhìn thấy nụ cười thân thiết của Minh Diệu liền thật cao hứng.
- Nếu có việc gấp, không bằng đến thẳng công viên tìm họ đi.
Minh Diệu cùng Từ Mẫn dựa theo phương hướng lão thái thái đã chỉ đi tới công viên không xa cư xá, ở trong một nhà nghỉ chân hai người nhìn thấy cô gái trong hình, Trương Hiểu Mai đang dìu dắt một lão thái thái đi tản bộ.
Nhìn thấy nhân vật mục tiêu, Từ Mẫn dự định đi qua, Minh Diệu giữ nàng lại:
- Đừng nên vừa gặp liền hỏi trực tiếp, một lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội, cô đi bồi tiếp lão thái thái một chút, để tôi nói chuyện với cô ấy được rồi.
- Tại sao là tôi?
Từ Mẫn vẫn còn canh cánh chuyện kia trong lòng, tự nhiên không có thái độ gì tốt:
- Cậu giỏi lừa gạt lão thái thái hơn tôi, tại sao cậu không đi?
- Chẳng lẽ cô cho rằng cô đi hỏi sẽ có hiệu quả tốt hơn tôi sao?
Minh Diệu nói:
- Cô vừa lên tới khẳng định đưa ra danh hiệu cảnh sát, sau đó làm ra bộ dáng như thẩm vấn phạm nhân. Làm ơn đi, đây không phải đang điều tra vụ án bình thường, có mấy lời do tôi hỏi thì tốt hơn.
Mặc dù Từ Mẫn còn đang giận dỗi, nhưng không thể phủ nhận lời của Minh Diệu rất đúng, nàng hừ một tiếng bất đắc dĩ đáp ứng.
- Trương tiểu thư phải không? Chào cô!
Minh Diệu đi tới đưa tay với cô gái kia:
- Tôi tên là Minh Diệu.
Nhìn Minh Diệu, Trương Hiểu Mai khẽ nhíu mày:
- Tôi tựa hồ không nhận ra anh, tìm tôi có chuyện gì sao?
- Là như vậy, tôi là một thám tử tư, có một số việc cần nhờ cô hỗ trợ.
Minh Diệu vừa giới thiệu mình vừa đánh giá cô gái.
Trương Hiểu Mai có gương mặt thùy mị bình thường, lão thái thái bên người lại thật khỏe mạnh, mặt mày hồng hào:
- Quán rượu Lonesome cô còn nhớ không, là ông chủ quán rượu cho chúng tôi đến tìm cô.
Nghe tới đó, Trương Hiểu Mai nhíu mày:
- Tôi biết rồi, tôi cảm ơn ông chủ của anh còn nhớ rõ chuyện tôi nhờ, nhưng tôi đã tìm được rồi.
- Không không không, tôi nghĩ Trương tiểu thư đã hiểu lầm.
Minh Diệu lắc đầu:
- Có liên hệ tới chuyện kia của cô, tôi muốn cùng cô nói chuyện riêng một chút.
- Nhưng tôi còn phải cùng mẹ tôi đi tản bộ.
Mặc dù Trương Hiểu Mai không biết mục đích hai người tới, nhưng nhắc tới chuyện liên quan tới quán rượu, nàng có chút làm khó.
- Hiểu Mai a…
Lão thái thái bên cạnh Trương Hiểu Mai lên tiếng:
- Nếu có việc gì có thể giúp đỡ được người ta thì giúp đi, dù sao bây giờ thân thể mẹ cũng thật tốt, mẹ đi một mình được rồi, làm việc thiện mới được Bồ Tác phù hộ đó con.
Minh Diệu thân mật vịn lão thái thái:
- Bác gái, hay là cháu để trợ thủ giúp bác đi dạo một chút được không?
Từ Mẫn nghe được Minh Diệu gọi nàng là trợ thủ của hắn, liền liếc mắt, khó chịu thì khó chịu, nhưng Từ Mẫn vẫn đi tới cười dìu dắt lão thái thái bước đi.
- Nói đi, rốt cục là chuyện gì?
Nhìn mẹ mình đi xa, Trương Hiểu Mai cau mày có chút khẩn trương nhìn Minh Diệu:
- Chẳng lẽ khế ước có gì biến hóa?
- Không, không, không…
Minh Diệu ngồi xuống:
- Bởi vì có chút nguyên nhân đặc thù, chúng tôi tìm kiếm người giao dịch kia, từ ông chủ quán rượu biết được cô cũng từng đi tìm người giao dịch nọ, cho nên chúng tôi muốn tới hỏi cô có đầu mối gì không thôi.
- Nguyên nhân đặc thù?
Trương Hiểu Mai nhìn Minh Diệu:
- Là chuyện gấp lắm sao?
Minh Diệu trịnh trọng gật đầu:
- Rất gấp, vừa rồi người phụ nữ kia cũng không phải trợ thủ của tôi, nàng là người ủy thác cho tôi. Mà nguyên nhân chúng tôi tìm kiếm người giao dịch kia có quan hệ tới một người bạn của nàng. Cho nên nếu Trương tiểu thư có đầu mối gì, làm ơn nói cho chúng tôi biết.
- Cũng là vì người khác sao?
Nghe tới đó chân mày Trương Hiểu Mai càng cau chặt lại:
- Tôi hiểu được loại tâm tình này, tôi cũng thật muốn giúp các vị nhưng tôi thật sự có nỗi khổ tâm.
- Chúng tôi thật sự rất có thành ý, nếu Trương tiểu thư có điều kiện gì có thể nói ra, chúng tôi tận lực thỏa mãn cho cô.
Minh Diệu nói.
- Không, không, không, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn nói điều kiện.
Trương Hiểu Mai vội vàng khoát tay:
- Chỉ là tôi đã từng đáp ứng người kia, không thể đem chuyện giao dịch nói ra, nếu không nghe lời tôi sẽ bị mất đi đồ vật mà tôi đã trao đổi đến.
- Tại sao có thể như vậy?
Minh Diệu nghe được lời nói của Trương Hiểu Mai có chút kỳ quái:
- Ông chủ quán rượu cũng chưa từng nói với chúng tôi có điều kiện như vậy mà?
- Tôi cũng không biết, có lẽ mỗi người có điều kiện khác nhau đi.
Trương Hiểu Mai áy náy nhìn Minh Diệu:
- Thật ngại quá, không giúp được anh. Phải biết rằng tôi chỉ còn lại người mẹ này, tôi không thể mất đi mẹ tôi.
…
- Đã hỏi được chưa?
Nhìn Minh Diệu đang ngồi trầm tư, Từ Mẫn hỏi.
Minh Diệu lắc đầu:
- Nàng cũng nói giống như Lý Tế Thâm, không thể nói ra chuyện giao dịch, nếu không sẽ mất đi đồ mà nàng có được.
- Vậy tại sao Âu Phàm có thể?
Từ Mẫn có chút không giải thích được:
- Hắn không phải đem mọi chuyện của hắn kể cho chúng ta nghe sao? Tại sao hắn vẫn còn có thể chơi đàn ca hát?
- Có lẽ đây chính là điểm khác biệt của hắn đi.
Minh Diệu suy nghĩ một chút:
- Hắn không phải đã nói sao? Ác ma kia xem hắn như một chiêu bài sống, nếu không thể nói ra giá trị của thương phẩm, lại có tác dụng gì chứ.
- Ghê tởm, lại chặt đứt đầu mối nữa sao?
Từ Mẫn oán hận đánh lên chân Minh Diệu.
- Tại sao lại đánh tôi, sao cô không tự đánh mình?
Minh Diệu xoa chân dở khóc dở cười.
- Tôi thích đó!
Từ Mẫn liếc mắt nhìn hắn:
- Nhanh nghĩ biện pháp đi.
- Biện pháp thì cũng có, nhưng không biết có được hay không.
Minh Diệu nghĩ một lát:
- Có lẽ chúng ta có thể chui chỗ sơ hở một chút.
- Chỗ sơ hở? Chỗ sơ hở gì?
- Nếu nàng không thể nói cho chúng ta biết, có lẽ chúng ta có thể tự mình nhìn.
Minh Diệu đứng dậy:
- Trở về tìm Tiểu Ngọc giúp đỡ.
- Cậu xác định vật này hữu dụng sao?
Từ Mẫn nhìn đạo phù trong tay Minh Diệu, vẻ mặt không dám tin tưởng.
- Yên tâm, chỉ cần Tiểu Ngọc nói có thể thì sẽ không thành vấn đề.
Minh Diệu cũng tràn đầy tự tin.
- Tiểu Ngọc nói như vậy không tính là làm trái khế ước, đây là do chúng ta tự mình nhìn qua, cũng không phải nàng nói cho chúng ta biết, nếu như ác ma kia tự xưng là một thương nhân hợp pháp, tự nhiên sẽ không làm trái với khế ước.
- Nhưng…
Từ Mẫn lại nhìn đạo phù nho nhỏ trong tay Minh Diệu không chút yên lòng.
- Loại vật này…thật không thể tưởng tượng nổi…
Minh Diệu nghe được lời Từ Mẫn làm ra động tác như đau đầu.
- Bây giờ cô kinh nghiệm chuyện này chẳng lẽ có thể dùng thường thức để giải thích sao?
Từ Mẫn suy nghĩ một chút:
- Điều này cũng đúng…
Hai người lại đi tìm Trương Hiểu Mai.
- Trương tiểu thư, vô luận như thế nào mời cô giúp chúng tôi việc này đi.
Vẻ mặt Minh Diệu thành khẩn:
- Cao nhân cho tôi đạo phù này đã minh xác nói cho tôi biết, làm như vậy cô không bị trái với khế ước, cho nên cô không cần lo lắng đồ vật đã trao đổi sẽ mất đi, mà chúng tôi cũng lấy được đầu mối, xin nhờ cô.
- Nhưng…
Trương Hiểu Mai vẫn thật do dự.
- Làm ơn, chuyện liên quan tới mạng người!
Minh Diệu khẩn cầu:
- Nhất định không ra ngoài ý muốn, tôi nguyện ý dùng tính mạng đảm bảo.
- Được rồi!
Trương Hiểu Mai suy nghĩ thật kỹ, gật đầu.
- Thật tốt quá!
Minh Diệu cao hứng đứng lên, từ trong túi lấy ra đạo phù do Hoài Tố vẽ ra.
- Bây giờ cô chỉ cần buông lỏng tinh thần, không cần khẩn trương, nhớ lại tình hình ngày đó là được.
Minh Diệu đốt đạo phù, bỏ vào chén nước chia hai, đưa cho Trương Hiểu Mai một chén.
- Uống vào chén này, tôi sẽ uống chén này. Kế tiếp cô cứ hình dung lại, tôi liền có thể thấy. Cô không cần nói cho tôi biết, tôi tự mình quan sát là được.
- Mẫn tỷ, nhờ chị chiếu cố tốt cho lão thái thái.
Minh Diệu nói với Từ Mẫn.
- Bây giờ tôi không thể bị quấy rầy!