U Minh Trinh Thám

Chương 209: Vẫn là chết tốt hơn (1)

- Còn nữa, xin cô không nên mang theo vũ khí ở trong khách sạn, có thể làm bị thương người khác.

A Trạch liếc mắt nhìn tên quản lý ở ngoài cửa, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Ở nơi này cũng không thể tìm thấy được tung tích của con quái vật kia, mà người quản lý thì lại đang lải nhải vô nghĩa ở ngoài cửa. Tâm tình của A Trạch bây giờ rất là không tốt.

- Xin hỏi cô là khách ở phòng nào? Xin cô nhanh trở lại phòng nghỉ ngơi đi.

Quản lý cau mày nói.

- Đã muộn như vậy, cô lại đi tới đi lui ở trong hành lang, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến các vị khách khác đang nghỉ ngơi. Còn nữa tôi thấy đạo cụ này của cô có chút nguy hiểm. Khách sạn của chúng tôi không cho phép mang theo loại dụng cụ cắt gọt nguy hiểm như loại này. Tôi thấy hay là như vậy đi, chúng tôi giúp cô bảo quản được không? Đến khi nào cô rời đi, chúng tôi cam đoan sẽ trả lại cho cô mà không tổn hao gì. Tôi cam đoan… A?

A Trạch phất phất tay, thanh kiếm băng kia trong nháy mắt hóa thành một phiến huỳnh quang biến mất ở trong không khí. Quản lý khách sạn dụi dụi mắt, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là mình hoa mắt sao?

- Tôi biết rồi, ha ha, tôi biết rồi.

Quản lý khách sạn ngây dại mất vài giây mới kịp phản ứng.

- Cô là ảo thuật gia phải không? Ha ha, không lừa được tôi đâu, tôi đoán thanh kiếm kia của cô nhất định là giấu ở trong tay áo, có cơ quan gì đó chỉ cần chạm vào là có thể vươn ra đúng không. Ha ha. Tôi cũng là một người yêu thích ảo thuật. Nên thường xuyên xem một số quyển sách dạy làm ảo thuật.

- Ngu ngốc. Các ngươi mới là tiểu thư, cả nhà các ngươi đều là tiểu thư.

A Trạch lạnh lùng buông lại một câu, cũng không quay đầu lại mà bước đi.

- Ha ha, ha ha, nhất định là bởi vì bị ta vạch trần bí mật cho nên có chút ngượng ngùng, ha ha.

Quản lý khách sạn dương dương tự đắc đứng nguyên tại chỗ, qua một lúc lâu mới đột nhiên tỉnh ngộ.

- Này, cô bé, tuy rằng ta vạch trần cô, nhưng cô cũng không cần phải mắng chửi người ta vậy chứ!

- Dựa vào cái gì mà bắt tôi, dựa vào cái gì không cho tôi ra. Thả tôi ra ngoài, tôi phải đi về, tôi phải rời khỏi địa phương đáng sợ này.

Ngô Thanh Thanh ở trong phòng tạm giữ lớn tiếng hô.

- Để cho tôi đi, tôi muốn tố cáo các người, các người thật là đồ chết tiệt.

- Không được ầm ĩ.

Vị cảnh sát coi ngục lau mồ hôi trán hô một câu.

- Đáng chết, cố gài này từ lúc tiến vào liền trở nên không ổng định.

- Không có biện pháp, Cô gái kia chính là nghi can lớn nhất của vụ án giết người trong phòng kín kia. Tuy rằng bây giờ còn không có chứng cớ, nhưng mà không thể để cho nàng đi được. Ít nhất cũng phải qua bốn mươi tám giờ. Chờ đến khi người của chúng ta đến hiện trường khám xét một lần thì mới được.

Một người cảnh sát khác nói.

- Nhịn một chút đi, đàn bà đều phiền toái như vậy, cũng không phải là cậu chưa kết hôn.

- Nói cũng phải.

Vị cảnh sát kia nói.

- Tôi đến trực ban đêm chính là vì né tránh vợ của tôi. Anh cũng biết, đàn bà tuổi mãn kinh là một loại sinh vật cực kỳ đáng sợ.

Một người cảnh sát khách vỗ vỗ bả vai đồng nghiệp, làm ra một cái biểu tình mình cũng thấu hiểu rõ ràng.

Có lẽ là đã kêu đến mệt mỏi rồi, Ngô Thanh Thanh đặt mông ngồi ở trên cái giường thô sáp, ngồi đến thẫn thờ. Trong vòng một đêm, dường như bộ dáng của thuế giới đã thay đổi. Vốn chính là đi ra ngoài du lịch, tuy nhiên tự dưng nó lại dính dáng đến cái chuyện quỷ quái, bị người đánh thuốc mê, lúc sau lại trở thành nghi phạm giết người. Ngô Thanh Thanh cảm thấy dường như toàn bộ vận rủi của cuộc đời nàng đều đã tập trung ở trong mấy ngày này.

- Hắc, người chị em, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta buồn ngủ rồi.

Thanh âm của một người đàn bà từ bên trong phòng tạm giữ truyền ra. Người đàn bà này dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn đã biết là không phải hạng người tốt đẹp.

- Cũng là bị bắt vào đây, vừa nghe đã biết là cô mới vào đây. Đừng ồn ào, đợi ngày mai trời vừa sáng, cho người nha mang tiền vào đây, nộp tiền phạt xong là có thể đi rồi. Đêm nay cứ thành thành thật thật chờ tại đây đi.

- Biến, ngươi là gà, nhưng bà mày thì không.

Ngô Thanh Thanh trán nổi gân xanh. Bị giam ở trong này còn chưa tính, còn bị một ả kỹ nữ cười nhạo, cái này càng làm cho nàng không chịu nổi.

- Kháo, đừng có nói khó nghe như vậy được không, nói như thế nào thì mọi người cũng chỉ lăn lộn vì một miếng ăn mà thôi, nói không chừng còn ra từ cùng một chỗ ấy.

Kỹ nữ ở cách vách nói.

- Dù cho một đêm ngươi kiếm một ngàn còn tôi chỉ kiếm được hai trăm thì cũng không phải là đều dạng chân ra làm việc sao. Việc gì phải ở đây tự xưng mình là người tốt, làm cái nghề nghiệp gì đó.

- Biến, bà mày không phải là kỹ nữ, bà mày là kẻ giết người,

Ngô thanh Thanh dùng sức đá mạnh vào cánh cửa sắt nhà giam.

- Ngươi còn nói nữa, bà mày sẽ qua giết ngươi.

Bên căn phòng kia không có tiếng động gì nữ. Thói đời là thế, người xấu bắt nạt người tốt, người xấu hơn thì lại bắt nạt người xấu.

- 215, thành thật một chút, muốn bị nhốt lại sao?

Cái loa ở góc trại giam truyền đến tiếng răn dạy và quở mắng của cảnh sát trực ban.

Ngô Thanh Thanh vô lực ngồi xuống dưới đất, nước mắt rốt cuộc cũng không ngăn được, chảy xuôi xuống dọc theo hai má. Nàng ôm đầu, buồn bực khóc rống lên.

- Cô gái này thực không biết điều, đã rất chiếu cố nàng, để cho nàng một mình một phòng, còn ở đó mà làm càn.

Cảnh sát trực ban nói với đồng nghiệp.

Theo như tôi thấy, người như thế nên để nàng sang phòng bên cạnh, để cho một ít đàn chị dạy dỗ nàng thật tốt, xem nàng còn dám nháo sự hay không.

- Ngàn vạn lần đừng.

Người đồng nghiệp nói.

- Lưu đầu đã đặc biệt dặn, đừng làm khó dễ cô gái này. Vụ án này rất có thể không phải là nàng làm. Nữ nhân này có thể là bị oan uổng.

- Đừng nhiều chuyện.

Cảnh sát kia nói.

- Vụ án này tôi cũng đã nghe nói qua. Là giết người ở trong phòng kín. Tuy rằng đám cảnh sát ở hiện trường không có tìm được thứ gì. Nhưng trong phòng chỉ có một nam một nữ, không phải cô gái này làm chẳng lẽ là quỷ làm à? Nhất định là cô gái này tỉnh lại, phát hiện ra nàng bị người đàn ông kia làm nhục, trong cơn tức giận đã giết chết người đàn ông kia. Chuyện đơn giản như vậy mà cậu còn không tưởng tượng ra sao?

- Nhưng mà đội khám nghiệm hiện trường đã lật tung cả căn phòng kia lên, nhưng mà không phát hiện ra hung khí. Nghe nói là miệng vết thương của người đàn ông kia rất lớn và sâu. Ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc đã có thể gây ra một vết thương sâu như vậy. Hơn nữa người đàn bà này không có cơ hội phi tang hung khí. Cậu thử nói xem, việc này có phải rất kỳ quặc hay không? Tôi thấy, tám chín phần mười, nói không chừng thật là...

Người đồng nghiệp bên cạnh làm ra bộ dạng thần bí.

- A! đừng có làm cái bộ dạng ấy, hơn nửa đêm rồi, muốn dọa nạt người sao.

Cảnh sát trực ban nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất