U Minh Trinh Thám

Chương 385: (a) Văn thư Biển Chết

Kể từ sau ngày đó, Minh Diệu cũng không tiếp tục gọi điện thoại về. Diệp Tiểu Manh cũng hỏi thăm số điện thoại hôm đó Minh Diệu gọi cho Từ Mẫn, nhưng khi gọi qua điện thoại vẫn nằm trong trạng thái không chuyển máy. Có lẽ do Minh Diệu bề bộn nhiều việc, Diệp Tiểu Manh thầm nghĩ trong lòng. Tuy rằng nàng rất muốn đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng mình đều nói với Minh Diệu, nói cho người duy nhất mà nàng có thể dựa vào, chỉ tiếc hiện tại người kia lại ở một nơi rất xa trên địa cầu.

Vì chuyện này Diệp Tiểu Manh cũng phiền não không ít, nhưng cũng may mắn nàng có một khuyết điểm lớn nhất, đó là những chuyện phiền não nếu nghĩ không ra cũng sẽ không tiếp tục suy nghĩ quá lâu. Đại khái chỉ một ngày sau phiền não gì đó cũng đã bị nàng ném qua sau đầu. Đương nhiên khuyết điểm không tâm không phổi của Diệp Tiểu Manh mà Minh Diệu thường hay trêu chọc đối với chính Diệp Tiểu Manh mà nói cũng có thể tính là một ưu điểm.

- Không biết người tới tìm tôi lại là ai vậy?

Diệp Tiểu Manh đi ra khỏi ký túc xá, gần đây khí trời thật tốt, ánh mặt trời chiếu xuống trên người thật thoải mái. Diệp Tiểu Manh nhìn thấy một cô gái thần tình lo âu đang đứng bên dưới tàng cây.

- Chị Ada?

Diệp Tiểu Manh cao hứng chạy tới nghênh đón, nàng kéo tay Ada, vui vẻ nói:

- Nguyên lai người tới tìm em là chị sao, chị đã về rồi!

- Ân…phải…

Ada miễn cưỡng nở nụ cười thật khó coi, nàng thật sự nghĩ không ra nên làm sao giải thích với Diệp Tiểu Manh những chuyện đã xảy ra với Minh Diệu.

- Đến tìm em có việc gì sao?

Diệp Tiểu Manh nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Ada, trong lòng có chút kỳ quái. Ngày hôm qua Minh Diệu cũng chưa về nhà, nói như vậy hẳn chỉ vừa mới xuống máy bay chưa lâu đi, Ada lại vội vã chạy tới tìm nàng, lại có sự tình gì đây?

- Minh Diệu đúng là tên lười, lại tự mình bỏ về nhà trước hay sao?

- Tiểu Manh, chị có chuyện về Minh Diệu muốn nói với em.

Ada hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Diệp Tiểu Manh nói:

- Hắn mất tích!

- Mất tích sao?

Diệp Tiểu Manh nghe được lắp bắp kinh hãi.

- Mất tích ở Anh quốc?

- Không, không phải ở Anh quốc!

Ada lắc đầu:

- Là trên máy bay khi trở về…

- Trên máy bay? Làm sao có thể?

Diệp Tiểu Manh lặng người:

- Minh Diệu có chút sợ đi máy bay, có phải là vì vậy nên trước khi cất cánh hắn lại bỏ chạy trốn ở nơi nào rồi?

- Không, Minh Diệu bị mất tích khi máy bay đã lên không…Trên bầu trời cao, trước một giây hắn vẫn ngồi bên cạnh chị, nhưng một giây sau khi chị quay đầu nhìn lại thì không còn thấy hắn…

- Chuyện này…chuyện này sao có thể!

Diệp Tiểu Manh che miệng kêu lên, Minh Diệu mất tích trên máy bay lúc còn bay trên trời sao? Hiện tại lưu hành chuyện xuyên qua càng ngày càng không thể tưởng tượng!

- Chị đã tìm trong máy bay mấy lần, nhưng không thu hoạch được gì. Thật giống như hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy!

Vẻ mặt Ada lo lắng nói:

- Thậm chí còn không tìm được dấu vết hắn đã từng lên máy bay…

- Minh Diệu mất tích sao?

Trong lòng Diệp Tiểu Manh có cảm giác như có điều gì đó vừa sụp đổ:

- Nhưng một tuần trước hắn vẫn còn gọi điện thoại cho em…

- Chị cùng Minh Diệu đến Anh quốc giải quyết vụ án nguyền rủa. Sau khi hết thảy mọi chuyện chấm dứt, hai người chúng tôi thu dọn hành trang chuẩn bị lên máy bay trở về. Nhưng khi máy bay vừa cất cánh lên không được mười mấy phút, chỉ vừa quay đầu thì Minh Diệu đã biến mất khỏi chỗ ngồi!

Ada cau mày nói:

- Chị từng hỏi qua tiếp viên hàng không, nhưng tiếp viên lại trả lời hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của chị. Nàng lại nói với chị bên cạnh chị vốn không có người nào ngồi cả, ghế vẫn hoàn toàn trống rỗng từ đầu, không hề có khách!

- Di? Không phải chị cùng Minh Diệu đều lên máy bay sao?

Diệp Tiểu Manh nói:

- Như vậy vì sao tiếp viên hàng không lại không nhìn thấy Minh Diệu tồn tại chứ?

- Chị cũng rất kỳ quái, cho nên sau khi vừa hạ cánh, chị đã dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với nhân viên ủy viên hội, đem toàn bộ phi cơ phong tỏa, tìm kiếm bóng dáng của Minh Diệu nhưng không tìm được gì.

Ada nói:

- Hơn nữa chị cũng điều tra qua danh sách hành khách chuyến bay, trên danh sách đích xác cũng không có tên của Minh Diệu. Chuyện này thật sự rất kỳ quặc, bởi vì vé máy bay của Minh Diệu là chị tìm người giúp mua cho cả hai, tuyệt đối không có chuyện trong danh sách hành khách không có tên của hắn!

Diệp Tiểu Manh không nói gì, hoặc là nói hiện tại nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt. Minh Diệu mất tích sao? Điều này sao có thể? Tuy rằng nhiều khi Minh Diệu hay đi vắng bên cạnh nàng, nhưng chưa bao giờ có tình huống giống như vậy, Diệp Tiểu Manh có chút không biết phải làm sao. Minh Diệu mất tích, vậy nàng phải làm sao bây giờ?

- Còn có một việc chị luôn cảm giác thật kỳ lạ!

Ada tiếp tục nói:

- Trước khi máy bay cất cánh, Minh Diệu từng nói qua với chị, nói hắn có một dự cảm đặc thù, tựa hồ có người nào đó sẽ ngăn cản không cho hắn trở lại Trung Quốc. Lúc ấy chị còn tưởng rằng hắn quá khẩn trương vì sắp đi máy bay, cho nên cũng không để trong lòng, nhưng thật không ngờ lại xảy ra loại chuyện thế này.

- Có người sẽ ngăn hắn lại sao?

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:

- Nói như vậy Minh Diệu mất tích là do có người cố ý làm như vậy?

- Có khả năng này, chị đã liên lạc ủy viên hội bên Anh quốc lẫn Trung Quốc, bọn họ sẽ toàn lực tìm kiếm hành tung của Minh Diệu.

Ada nói:

- Chẳng qua chị cảm thấy chị có trách nhiệm báo chuyện này với em một tiếng, dù sao Minh Diệu cùng chị bay qua Anh quốc, nhưng bây giờ lại chỉ có một mình chị trở lại, chị hẳn phải có câu trả lời rõ ràng với em.

- Chị Ada không cần nói như vậy, cũng không phải lỗi của chị!

Diệp Tiểu Manh miễn cưỡng mỉm cười, theo vẻ mặt lo lắng cùng tiều tụy của nàng thì có thể nhìn ra, vì chuyện này nàng cũng phải tận khả năng lớn nhất mà chấp nhận. Hơn nữa Minh Diệu vô cớ mất tích trên máy bay, loại chuyện này đích xác không thể đổ thừa là lỗi của Ada.

- Chị nhất định sẽ tìm cho được hắn quay về, đem về trước mặt của em, không thiếu một sợi tóc nào.

Ada nói:

- Cho nên em cũng không cần phải quá lo lắng!

- Ân, em biết. Không có gì quá lo lắng!

Diệp Tiểu Manh lộ ra nụ cười:

- Em tin tưởng Minh Diệu không có việc gì, hắn là người có thể sinh tồn ở bất cứ địa phương nào.

- Ha ha, nói cũng đúng lắm!

Ada cũng nở nụ cười khó được, nàng cũng đã vài ngày không cười như vậy.

- Tên kia có mạng lớn như con gián thôi, vô luận là đánh thế nào cũng không chết, tính tình thì lại lôi thôi lếch thếch, thật không cần lo cho hắn đâu!

Hai người nhìn nhau mỉm cười, vẻ mặt u sầu cũng như đã giảm bớt…

- Ách xì…ách xì…

Minh Diệu nhu nhu mũi, liên tục nhảy mũi hai lần, chỉ có thể nói có lẽ là có hai nữ nhân đang suy nghĩ về hắn. Hoặc là có người đang mắng hắn, hoặc là có cả hai.

- Đông đông đông…

Thanh âm tiếng gõ cửa vang lên, Minh Diệu buông điều khiển ti vi, mở cửa. Nói thật mấy ngày nay hắn cảm thấy vô cùng buồn bực. Lilith đã dặn dò hắn trong mấy ngày này hắn không nên có liên hệ gì với bên ngoài, cũng không thể ra cửa, dù ăn cơm cũng có người chuyên môn mang đến cho hắn. Vì vậy Minh Diệu chỉ có thể thật nhàm chán ở trong căn phòng xa hoa này xem ti vi để giết thời gian.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất