Minh Diệu bước vào thang máy, cánh cửa kim loại đóng lại sau lưng. Dưới chân hắn truyền tới chấn động rất nhỏ, thang máy bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
“Đi xuống nữa hẳn đã là tầng năm của phòng thí nghiệm chứ!”, Minh Diệu thầm nghĩ trong lòng, một tầng cuối cùng rốt cục sẽ có điều gì đang chờ đợi hắn đây?
Thang máy chợt dừng lại, cánh cửa trước mắt mở ra, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt Minh Diệu.
- Hoan nghênh anh, bạn của tôi!
Nam nhân kia mỉm cười mở rộng đôi tay, làm ra động tác như muốn ôm tới.
- Tôi không thể không nói anh là công cụ tiêu khiển tốt nhất mà tôi gặp được trong nhiều năm qua!
- Tôi nhớ được tên của anh tựa hồ là Jackson đúng không?
Minh Diệu cau mày nhìn nam nhân kia:
- Xem ra anh cũng không chỉ là một tổ trưởng bình thường của thực nghiệm tổ cấp thấp tầng một mà thôi đi?
- Đương nhiên là không phải!
Jackson mở to mắt nhìn Minh Diệu:
- Tôi chỉ là muốn tiếp xúc gần gũi với anh một chút, cảm thụ một chút khối thân thể này mà thôi.
- Thân thể?
Minh Diệu thoáng lặng người, khi gặp nam nhân này ở tầng một, Minh Diệu cũng không quá mức để ý. Trên người hắn cũng không có linh lực dao động gì, nhìn qua như là một người bình thường.
Nhưng hiện tại hồi tưởng lại, người này xác thực cũng quá bình thường đi. Ánh mắt bình thường, tóc, dáng người bình thường. Minh Diệu nhắm mắt lại, thậm chí còn không thể rõ ràng hình dung ra bộ dáng của người này. Nam nhân tên Jackson này đã bình thường tới mức làm cho không ai có thể nhớ kỹ. Nếu ngươi gặp phải người này, khi gặp mặt hắn ngươi sẽ nhớ rõ hắn là ai, nhưng đợi đến sau khi chia tay, bộ dáng của hắn sẽ lập tức biến mất trong đầu của ngươi. Minh Diệu đột nhiên phát giác một điều, một người bình thường lại có thể bình thường tới nông nỗi như thế sao?
- Ngươi rốt cục là ai?
Minh Diệu nhìn thẳng vào nam nhân bình thường tới cực điểm đứng trước mặt:
- Mục đích của ngươi?
- Không, không, không, ta nghĩ ngươi lầm!
Jackson nhẹ nhàng khoát tay:
- Ngươi là người đột nhập, nhớ rõ sao? Nói thế này, hình như lời ngươi nói vừa rồi mới là lời kịch của ta, ngươi đã đoạt đi lời kịch của ta.
Minh Diệu không nói gì, nam nhân này tuy trên mặt mỉm cười nhưng Minh Diệu lại cảm giác không được hắn thật sự đang cười. Tựa hồ loại tươi cười kia chỉ là biểu tình tập quán mà thôi, cũng không được biểu hiện từ nội tâm cảm xúc.
- Thứ mà ngươi muốn hẳn là thứ này đi?
Nhìn Minh Diệu không nói lời nào, Jackson lấy ra một tấm da dê ố vàng, quơ quơ trước mặt Minh Diệu:
- Hắc Chi Đoạn Chương, đây mới là mục đích ngươi tới lần này đúng không?
- Nếu ta nói phải, ngươi sẽ trực tiếp đưa nó cho ta sao?
- Đương nhiên có thể, tại sao lại không chứ?
Jackson nghiêng đầu, ném tấm da dê cầm trong tay qua. Minh Diệu thật không ngờ hắn lại làm ra động tác này, theo bản năng vươn tay ra. Khi nắm lấy cuộn da dê trong tay, Minh Diệu có chút sững sờ.
- Dù sao thứ này coi như có đưa cho ngươi cũng không có gì quan trọng.
Jackson lại nói:
- Dù sao cuối cùng vẫn sẽ biến thành đồ đạc của ta!
- Đồ của ngươi?
Minh Diệu thoáng sững sờ, hắn ngẩng đầu, lại phát hiện Jackson không biết đã đi tới trước mặt mình từ lúc nào. Gương mặt xem ra bình thường tới cực điểm kia cơ hồ đã kề sát mặt Minh Diệu, gần như đụng vào với nhau.
- Phải đó, đồ đạc của ta.
Jackson cười nói:
- Ngay cả ngươi cũng là đồ đạc của ta!
Trong lòng Minh Diệu đột nhiên cảm giác được một tia nguy hiểm. Đôi chân hắn giẫm mạnh bật lui về phía sau. Nhưng không biết là như thế nào, thân thể của Jackson cũng đã theo Minh Diệu di động, luôn luôn vẫn duy trì khoảng cách kề sát người của Minh Diệu. Giống như hắn đã dính vào trên người Minh Diệu, vô luận Minh Diệu né tránh thế nào cũng không thể bỏ ra hắn.
- Thân thể của ngươi, ta thật có hứng thú.
Dáng tươi cười của Jackson ở khoảng cách gần có vẻ có chút âm trầm.
- Xin hỏi ngươi có thể đưa cho ta không? Có được thân thể hỗn hợp huyết thống của nhân loại cùng quỷ hút máu, thật sự là tài liệu sống không thể tốt hơn!
Minh Diệu cảm giác được vùng bụng chợt đau đớn. Hắn cúi đầu lại phát hiện tay phải của Jackson đã giống như thanh đao sắc bén toàn bộ cắm vào trong bụng của mình không biết từ lúc nào!
Thân thể Minh Diệu chợt hóa thành dây leo màu xanh biếc, dọc theo cánh tay Jackson bò lên, gắt gao triền trụ thân thể của hắn. Nhưng không biết vì sao những sợi dây leo vốn còn đang xanh biếc quấn quanh trên thân thể người kia lại chỉ trong nháy mắt biến thành khô héo vàng úa, vỡ thành từng đoạn, biến thành từng mảnh khô héo, hóa thành bụi phấn tiêu tán bên trong không khí.
Minh Diệu đứng một bên, tay ôm kín bụng. Tuy rằng vừa rồi khi trong lòng Minh Diệu cảm giác có chút không ổn, lập tức dùng Mộc khôi lỗi tránh thoát công kích, nhưng hắn vẫn bị đả thương. Khi ngón tay của Jackson xuyên qua áo khoác của Minh Diệu, ở trên bụng hắn lưu lại miệng vết thương hơi cạn, miệng vết thương không sâu, máu cũng đã ngừng lại, tuy vết thương không làm nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại làm cho Minh Diệu cảm nhận được một tia sợ hãi. Hắn căn bản không thể phát giác được nam nhân kia làm sao ra tay, không hề có chút dấu hiệu báo trước, cũng không hề tản mát ra chút sát khí nào. Nam nhân kia làm ra hành động là hoàn toàn bất ngờ, không hề có bất kỳ dấu hiệu.
- Loại hương vị này…coi như không tệ!
Liếm liếm máu của Minh Diệu dính trên ngón tay, Jackson nhắm mắt nhấm nháp chốc lát. Tiếp theo hắn mở to mắt, dùng một loại ánh mắt thật kỳ quái nhìn Minh Diệu:
- Nhưng vì sao bên trong lại trộn lẫn một loại hương vị kỳ quái như vậy?
Minh Diệu không nói gì, hắn không biết rốt cục nam nhân trước mặt muốn làm chuyện gì. Người này thật giống như là một kẻ điên có giá trị quan cùng thế giới quan hoàn toàn bất đồng với người thường, ngươi căn bản không thể suy đoán được động tác tiếp theo sau của hắn.
- Nhưng thôi bỏ qua đi, một chút tỳ vết vẫn có thể thừa nhận được!
Jackson tự nói với mình. Hắn nhìn qua Minh Diệu cười cười:
- Tạm thời đến đây đi, chúng ta sẽ gặp lại!
Minh Diệu cảm giác trong tay đột nhiên trống rỗng. Hắn cúi đầu nhìn, nguyên bản Hắc Chi Đoạn Chương mà hắn đang cầm trong tay không biết vì sao lại đột nhiên biến mất bên trong không khí. Hắn ngẩng đầu, lại phát hiện nam nhân tên Jackson kia cũng đã biến mất ngay trước mặt của mình.
- Mị, cô không sao chứ?
Minh Diệu nhỏ giọng hỏi, vừa rồi Jackson bất ngờ công kích, ít nhiều nhờ có Mị ngăn trở. Nếu không phải có Mị ẩn trong lòng giúp hắn chống đỡ một chút, chỉ sợ hắn không chỉ bị thương nhẹ như vậy mà đã bị đánh vỡ bụng.
- Không có việc gì!
Thanh âm của Mị có chút miễn cưỡng:
- Bị một chút tổn thương mà thôi. Người kia tuyệt đối không đơn giản, lại có thể thương tổn được hình thái ảnh tử của tôi!
- Nghiêm trọng không?
Chân mày Minh Diệu cau lại, không chút dấu hiệu báo trước mà công kích, không chỉ xuyên thấu qua ảnh tử của Mị mà làm thương tổn chính mình, còn có thể làm cho Mị bị thương. Phải biết rằng Mị ở trong trạng thái ảnh tử, cơ hồ có thể xem thường toàn bộ công kích vật lý, trừ phi là dùng vũ khí linh lực đặc thù mới có thể gây thương tổn cho Mị. Nhưng tên nam nhân kia chẳng qua chỉ dùng tay của hắn đã thương tổn được thân thể của nàng. Minh Diệu cảm giác người kia đúng là sâu không lường được.