U Minh Trinh Thám

Chương 476: (c) Theo dõi

- Đúng nga, biện pháp tốt!

Diệp Tiểu Manh gật đầu:

- Vậy còn chờ cái gì, đi nhanh đi!

- Được!

A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh:

- Nhưng tôi sẽ mat xa lưng cho cô chịu không?

- A, không cần. Cô luôn sờ soạng những địa phương thật kỳ cục…

- Lần này cam đoan là sẽ không!

- Gạt người, lần trước cô cũng nói như vậy.

- Lần này thật sự là sẽ không, tin tưởng tôi đi!

Đêm nay Trần Hạo ngủ thật sớm, vừa tắt đèn liền nằm xuống ngủ. Bởi vì suốt vài ngày không ngủ được ngon giấc, hắn cũng không còn tâm tình lên mạng, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, Trần Hạo bị một trận thanh âm “tấc tấc tác tác” kỳ quái đánh thức. Bởi vì quá buồn ngủ, hắn cũng lười mở mắt, thật chán ghét xoay người lại dùng gối che mặt muốn tiếp tục ngủ.

- Đinh linh…

Giống như bên tai vang lên thanh âm tiếng chuông, đem toàn bộ cơn buồn ngủ của Trần Hạo đều xua tan. Tiếng chuông kia vô cùng quen thuộc, mặc dù chỉ là một tiếng vang nhỏ thanh thúy, nhưng chẳng khác gì một thanh đại chùy trùng điệp nện thẳng vào ngực Trần Hạo, làm cho hắn không cách nào thở được.

- Chi nha…

Thanh âm tiếng cửa mở truyền đến, tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân dần dần rời xa.

Trần Hạo chậm rãi lật người trở lại, mở ra một con mắt trộm nhìn qua. Lão đại cùng lão tứ vẫn nằm nguyên trên giường mình ngủ say sưa, nhưng giường của nhị bàn đã hoàn toàn trống rỗng, không biết người đã đi nơi nào.

Xem ra tiếng bước chân vừa rồi do nhị bàn vọng lại, Trần Hạo suy đoán hắn đã đi WC.

Bên tai truyền tới thanh âm tiếng chuông, cơn buồn ngủ của Trần Hạo cũng đã sớm biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, đại não đã trở nên dị thường thanh tỉnh. Nếu như ngủ không được thôi thì cũng đi nhà vệ sinh, nói không chừng sau khi trở về sẽ dễ ngủ hơn bây giờ.

Lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, Trần Hạo đi ra ngoài hành lang. Vẫn là cảnh tượng ánh sáng lẫn bóng tối luân phiên nhau, làm cho người ta có cảm giác có chút không rét mà run.

- Tên mập này chạy còn thật nhanh!

Chứng kiến trên hành lang không một bóng người, Trần Hạo không nhịn được thầm nghĩ trong lòng. Hắn cùng nhị bàn ra cửa chỉ trước sau một chút, nhưng lại không thấy thân ảnh nhị bàn trên hành lang. Trần Hạo tưởng nhị bàn đi nhanh nên đã tới WC ở đầu hành lang, vì vậy cũng không để ý.

Dọc theo hành lang đi tới cuối, Trần Hạo đẩy cửa WC ra.

- Bàn tử, nửa đêm cậu đi đại tiện hay sao đây?

Trần Hạo vừa đi tiểu vừa nói. Khi đi vào WC hắn cũng không thấy thân ảnh của nhị bàn, còn tưởng rằng nhị bàn vào đi cầu tiêu.

- Bàn tử?

Trần Hạo thấy không người đáp lại, cả WC chỉ có thanh âm tiếng hô hấp của bản thân hắn mà thôi. Hắn ngừng thở, nhẹ chân đi tới chỗ phòng WC ngăn cách.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng đụng vào cánh cửa, thật bất ngờ cửa lại không khóa, mà “chi nha” một tiếng chậm rãi mở ra.

Bên trong không có ai, vốn cho rằng nhị bàn đang ngồi trên bồn cầu cũng không có hình bóng. Trần Hạo cảm giác có điều không đúng, hắn lần lượt đẩy ra mấy gian WC còn lại, vẫn không có người nào, bên trong nhà vệ sinh chỉ có một mình Trần Hạo mà thôi.

Trần Hạo cảm giác rét lạnh. Sau khi nghe tiếng chuông vang lên, nhị bàn lại rời khỏi phòng ngủ. Nhưng hắn vừa đi theo sau nhị bàn cùng ra ngoài, cả hành lang lại không một bóng người. Nhớ rõ đêm qua cũng là như thế, nhị bàn đột nhiên rời khỏi phòng ngủ, không biết đã đi đâu. Việc nhị bàn biến mất có quan hệ gì tới tiếng chuông vang sao? Như vậy rốt cục nhị bàn đã đi đâu?

Trần Hạo cảm thấy tình huống có vẻ không thích hợp, hắn vội vàng chạy về phòng, không thấy nhị bàn trên giường, tên mập kia vẫn chưa trở về.

Bên tai Trần Hạo truyền tới thanh âm tiếng kim loại bị phá gãy. Thanh âm kia tuy rằng không lớn, nhưng bên trong đêm khuya lại có vẻ vô cùng rõ ràng. Trần Hạo phân biệt được đó là thanh âm tiếng cửa sắt dưới ký túc xá vọng lại, hắn vội vàng từ trên lầu ba chạy xuống.

Vì phòng ngừa có sinh viên nửa đêm chạy ra khỏi ký túc xá, cho nên cửa sắt được dùng xích sắt to khóa lại sau khi cả tòa lầu bị tắt đèn. Trần Hạo chạy tới lầu một nhìn xuống, lại phát hiện xích sắt đã bị chặt gãy, cửa sắt đã bị mở ra.

Trần Hạo nhìn thoáng qua bác bảo vệ trực ban, tựa hồ ngủ rất say, tiếng ngáy vang rõ. Thanh âm xích sắt bị cắt đứt hắn không hề nghe được. Trần Hạo cẩn thận quan sát xích sắt, hắn không khỏi hít sâu một hơi rét lạnh.

Xích sắt cũng không phải bị cưa sắt hay kềm kẹp gì chặt đứt hay dùng vật nặng phá vỡ, theo hình dáng xích sắt bị vặn vẹo kéo đứt, giống như là bị người dùng khí lực cứng rắn kéo đứt.

Xa xa bụi cây truyền tới tiếng vang sàn sạt, Trần Hạo ngẩng phắt đầu, chứng kiến có một bóng đen bỏ chạy đi xa. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn chạy ra ngoài ký túc xá.

Nửa đêm không thấy nhị bàn quay lại, mà dưới lầu lại truyền tới thanh âm tiếng xích sắt bị gãy, tất cả chuyện này nếu nói là trùng hợp, Trần Hạo cảm thấy tựa hồ có chút miễn cưỡng.

Theo tình hình xem ra, người vặn gãy xích sắt rời khỏi ký túc xá chính là nhị bàn. Nhưng Trần Hạo không rõ sao nhị bàn có thể đột ngột giống như biến thành siêu nhân, có thể vặn gãy cả xích sắt thô như ngón tay bỏ chạy ra ngoài. Chẳng lẽ sau khi bị nữ quỷ hút đi dương khí, đột nhiên có siêu năng lực hay sao?

Xuyên qua cây cối, Trần Hạo thấy được thân ảnh đang chạy như điên trong vườn trường. Thân hình kia có chút hơi mập, đích xác rất giống nhị bàn. Nhưng từ động tác linh hoạt cùng mạnh mẽ mà xem, lại không giống như tên mập kia có thể làm được. Trần Hạo mang theo vô số nghi vấn đi theo sau bóng đen kia, muốn xem rốt cục nhị bàn muốn đi đâu.

Đều nghe nói khí trời mùa thu trăng sáng sao thưa, nhưng đêm nay lại hoàn toàn không hề có ánh trăng, nơi nơi đều tối đen. Nguyên bản con đường nhỏ trong rừng cây không một bóng người càng thêm có vẻ âm trầm, lại tối đen, làm cho người ta cảm giác không rét mà run. Ở trong loại hoàn cảnh này, trong đầu óc mọi người sẽ khó tránh khỏi những liên tưởng khủng bố. Nhưng tốc độ bóng đen mà Trần Hạo theo dõi lại rất nhanh, làm cho hắn căn bản không còn thời gian cảm thụ cảm giác rợn tóc gáy kia. Hắn đem hết toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo phía sau, còn thiếu chút nữa bị bỏ rơi thật nhiều lần.

Rốt cục xuyên qua một mảnh cây cối rậm rạp, bóng đen kia biến mất trong tầm mắt của Trần Hạo.

- Rốt cục cũng lạc mất sao?

Trần Hạo thở hổn hển quan sát chung quanh, phát hiện mình trong bất tri bất giác đi theo bóng đen kia tới khu ký túc xá cũ có vô số truyền thuyết về quỷ quái bên trong trường học.

Cửa hàng rào bên ngoài ký túc xá cũ đã bị mở ra. Trần Hạo đến gần quan sát, ổ khóa giống như bị người dùng sức mạnh mạnh mẽ kéo mở, nhưng nhìn qua hẳn cũng đã bị mở một thời gian, không phải mới đêm nay.

Cần đi vào không?

Trần Hạo ngẩng đầu nhìn ký túc xá cũ trước mặt, trái tim nhảy thình thịch, không biết do khi nãy vận động kịch liệt hay là vì sợ hãi. Ký túc xá cũ này ban ngày hắn cũng từng đi qua vài lần, tuy rằng chỉ vội vàng thoáng nhìn, nhưng luôn có cảm giác rét lạnh cả người. Mà loại cảm giác này ngay trong đêm tối không có ánh trăng càng cảm thấy lạnh cả người. Trần Hạo có cảm giác giống như mình tiến vào trong hầm băng, không khỏi rùng mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất