U Minh Trinh Thám

Chương 512: Nợ tình

- Tại sao còn nhiều người như vậy?

Trần Lam sửng sốt:

- Chờ một chút, anh nói là đại học X? Có người sống sót? Còn tới một ngàn người?

- Dạ!

Thư ký gật đầu.

- Trước đó không phải tôi đã nói không cần cho tổ thanh lý tới đó sao?

Trần Lam nói:

- Khi đó đã dùng kết giới phong tỏa cả vườn trường, sau khi lây nhiễm bộc phát sao còn nhiều người sống sót như vậy?

- Tôi cũng không biết.

Thư ký lắc đầu:

- Kết giới vừa vỡ, người của chúng ta đã tới thật nhanh. Khi chúng tôi đến thì phát hiện đã có thành viên của tổ hành động đặc biệt đem toàn bộ người sống sót đều cứu đi ra, tập trung ở cùng một chỗ...

- Được cứu ra sao?

Trần Lam liền vội vàng hỏi:

- Là ai?

- Để tôi xem lại...

Thư ký mở văn kiện trong tay ra:

- Tên là Minh Diệu, hơn nửa năm trước mới gia nhập, là người mới. Ở trong vòng nửa năm cũng chưa tiếp nhận nhiệm vụ gì, luôn luôn nghỉ phép...

- Minh Diệu?

Trần Lam vốn sửng sốt, tiếp theo nở nụ cười:

- Quả nhiên đã dẫn dắt được ngươi đi ra sao...

- Bộ trưởng, những người sống sót kia chúng ta làm sao ổn định?

Thư ký hỏi:

- Nhân số thật sự là nhiều lắm...

- Trước hết để người bên thị chính tìm một địa phương cho những người kia ở lại, phái chuyên gia trông coi. Khoan hãy tiến hành phụ đạo tâm lý cùng tiêu trừ trí nhớ, phong tỏa tin tức mới là nhiệm vụ hàng đầu.

Trần Lam nghĩ nghĩ nói:

- Cứ như vậy đi, anh đi ra ngoài trước!

- Dạ!

Thư ký gật đầu, rời khỏi văn phòng.

- Rốt cục ngươi đã nhịn không được sao?

Trần Lam ngồi bên bàn làm việc của mình, khóe môi lộ ra tia tươi cười tàn nhẫn.

- Tránh né nửa năm, cuối cùng còn không phải ló đầu ra khỏi mai rùa. Đây chính là cơ hội tốt...

- Nhưng kế hoạch của chúng ta đã bắt đầu, thật sự không thích hợp để cành mẹ đẻ cành con.

Thanh âm một nữ nhân từ góc phòng truyền đến:

- Nhẫn nại thêm chút nữa đi, toàn bộ công tác chuẩn bị cũng đã hoàn thành xong, bây giờ không phải thời gian cho ngươi giải quyết ân oán cá nhân!

- Ta sắp không nhịn được nữa!

Trần Lam nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lão đầu kia để cho ta nhẫn, ngươi cũng bảo ta nhẫn. Ta đã nhịn nhiều năm như vậy, sắp sửa không nhịn được. Tần Khai là phó hội trưởng hiệp hội, ta không đụng chạm được Tần gia, nhưng tiểu tử đó đã bị đuổi ra khỏi nhà...

- Ngươi cần gì phải gấp trong nhất thời.

Thanh âm nữ nhân kia sâu kín nói:

- Chỉ cần chúng ta thành công, muốn trực tiếp đem Tần gia nhổ tận gốc cũng là chuyện dễ dàng. Chỉ là một phó hội trưởng mà thôi...

- Được rồi, ngươi nói rất đúng!

Trần Lam thở dài một hơi, buông lỏng nắm tay:

- Để cho hắn qua thêm vài ngày lành cũng được, xem như ta ban ân cho hắn!

...

Ông chủ vốn nhìn trúng năng lực của Địa Tướng, vì vậy nhận hắn vào bên trong tổ chức. Mục đích ban đầu chẳng qua là vì muốn lợi dụng năng lực của Địa Tướng tìm ra phương pháp phục sinh cho con gái của mình mà thôi. Tuy rằng bên trong tổ chức có đủ chủng loại Yêu tộc, cũng không thiếu khuyết yêu quái có ý nghĩ linh hoạt, nhưng loại chuyện thuộc về ngành nghiên cứu dù sao nhân loại cũng am hiểu nhiều hơn. Đem toàn bộ hi vọng đều ký thác lên người Địa Tướng, cho nên bình thường ông chủ đối với hắn thật sự khoan dung. Đòi tiền đòi nhân lực, chỉ cần là chuyện gì có liên quan tới thực nghiệm đều tận lực đi thỏa mãn hắn. Đối với việc Địa Tướng lén lút ở bên ngoài làm một ít chuyện, hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ cần không nhiệt náo quá lớn, cũng không vượt quyền là được. Bởi vì ông chủ cũng biết muốn con ngựa chạy nhanh, như vậy nhất định phải cung cấp cho nó đầy đủ ngon ngọt. Chẳng qua hiện tại xem ra, tựa hồ hắn đã quá mức dung túng cho Địa Tướng.

- Tần Khai!

Ông chủ nhớ tới tên người luôn làm cho hắn có chút đau đầu này, không khỏi nhíu mày. Nếu không phải luôn bị Tần Khai cắn chặt không buông, hắn làm sao lại có thể sơ sẩy như thế?

...

Cánh tay có chút chết lặng, Minh Diệu cũng không dám tạo ra động tác quá lớn. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào trên gương mặt của Ada, có thể nhìn thấy được gương mặt của nàng đã gầy yếu thật nhiều so với trước đây, có lẽ đã nếm trải không ít đau khổ. Mặc cho Minh Diệu khuyên nhủ như thế nào, nhưng nàng nhất định không chịu đi ngủ, đòi Minh Diệu phải cùng nàng nói chuyện. Có lẽ là quá mệt mỏi, nói chuyện chưa được bao lâu thanh âm của nàng nhỏ dần từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Ada nhắm mắt lại, mặc dù có chút tiều tụy nhưng càng tăng thêm khí tức nhu nhược, nhìn qua làm cho người ta có chút đau lòng. Đôi lông mi thật dài thỉnh thoảng run rẩy lên, khóe môi cong cong, tựa hồ đang làm mộng đẹp.

- Xem ra lần này thiếu không ít nợ a...

Minh Diệu nhẹ thở dài. Vô luận là Diệp Tiểu Manh cũng tốt, Từ Mẫn cũng tốt, Ada cũng vậy, Minh Diệu cũng không phải kẻ ngu, tự nhiên đều cảm giác ra được tâm ý của ba nữ nhân này. Nợ tình thật khó trả. Đặc biệt là thiếu nợ tình của nữ nhân, càng làm cho hắn cảm giác có chút khó xử. Nếu đặt ở lúc trước, vô luận là sẽ chết sớm hay bị cướp đi tình yêu cũng vậy, hắn còn có đầy đủ lý do để cự tuyệt tình yêu của các nàng, nhưng bây giờ đã cùng Alie tiến hành nghi thức Huyết Hôn, nguyên bản giới hạn sẽ chết ở lúc bốn mươi tuổi hiện tại đã bị giải trừ hạn chế. Mà trước khi hắn rời đi quay về nhà, có lẽ là vì muốn bồi thường cho hắn, Lilith cũng đã dựa theo ước định trước đó đem tình yêu cùng đôi mắt trả lại cho hắn. Tuy rằng hết thảy nhìn qua giống như thật hoàn mỹ, nhưng chính vì như thế càng làm cho hắn thêm khó xử. Ba nữ nhân này vô luận là người nào, hắn cũng đều không đành lòng cự tuyệt, nhưng cũng không cách nào đi tiếp thu.

- Có lẽ nên cùng Lilith thương lượng một chút, mời nàng thu lại tình yêu của mình đi!

Minh Diệu nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm:

- Có lẽ nhờ vậy cũng không cần rơi vào khó khăn...

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Ada chậm rãi mở mắt, phát giác mình đang nằm ngủ trong tay Minh Diệu. Nàng ngẩng đầu lên, hơi thở ấm áp của Minh Diệu rơi vào trên trán của nàng. Hương vị nồng đậm của nam giới không khỏi làm cho nàng cảm thấy choáng váng.

Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ sáng. Hiện tại thân hình hai người áp sát vào nhau chặt chẽ, chẳng những nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Minh Diệu, khi bàn tay nàng từ từ chạm lên ngực hắn, có thể rõ ràng cảm giác được trái tim của Minh Diệu đang nhảy mạnh mãnh liệt dưới tay nàng.

Ada cảm giác được nằm trong lòng nam nhân này thật sự làm cho nàng thoải mái cùng an tâm vô cùng. Những mệt mỏi cùng ủy khuất suốt nửa năm qua trong một khắc này như đã hoàn toàn biến mất.

Ada cảm giác Minh Diệu tựa hồ nhúc nhích, vội vàng nhắm mắt lại tiếp tục dựa vào người Minh Diệu giả vờ như còn đang ngủ, loại cảm giác ấm áp này làm nàng có chút không muốn xa rời.

Có lẽ suốt nửa năm này ngủ thật nhiều, Minh Diệu chỉ híp mắt một chút cũng đã tỉnh lại. Cánh tay hắn có chút run lên, hắn nhìn Ada rúc trong lồng ngực của mình, tuy rằng nàng đang nhắm mắt lại nhưng có thể thấy được đôi mắt nàng đang run rẩy, rất rõ ràng nàng đang giả vờ vẫn còn ngủ say.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất