U Minh Trinh Thám

Chương 551: Rừng mưa (2)

- Ta xxx, cường đại như vậy sao?

Minh Diệu nghe được A Trạch thao thao bất tuyệt, không khỏi tặc lưỡi.

- Điện thoại lợi hại như vậy, như thế nào lại bán có một ngàn cái?

- Chủ yếu là chất lượng kém một chút, tuổi thọ bình quân đại khái chỉ có hai tuần lễ mà thôi.

A Trạch tiếp tục nói.

- Đương nhiên, cũng có loại dùng một hai năm không mắc lỗi. Bất quá, trên cơ bản thì tỉ lệ gặp phải so với xổ số một trong năm trăm vạn thì không sai biệt lắm.

Minh Diệu nghe mà toát mồ hôi.

- Khá tốt, Trần Lam này còn thiếu kiên nhẫn, bằng không còn chưa nghe trộm được gì hữu dụng thì điện thoại kia đã hư mất a.

- À đúng rồi, còn có một việc.

A Trạch nói:

- Lúc ấy vì phòng ngừa vạn nhất, ta đã nạp thẻ vào điện thoại kia hơn hai trăm tệ. Bất quá, hiện tại ta đoán chừng không sai biệt lắm đã xài hết a.

- Không thể nào.

Minh Diệu trợn mắt nhìn nàng:

- Từ lúc ngươi đi vào văn phòng của Trần Lam đến bây giờ tối đa không quá bốn giờ đồng hồ. Coi như phí trò chuyện một phút là ba tệ, hiện tại cũng phải còn thừa lại hơn trăm tệ a, như thế nào lại xài hết?

- A, ta đã quên nói với ngươi. Bên trong loại điện thoại nhái này đều ngầm cài một ít chương trình tự động thu phí loạn thất bát tao, sẽ không ngừng khấu trừ phí trong điện thoại của ngươi. Nếu như ta không đoán sai thì bốn giờ đồng hồ, sẽ tốn một khoảng rất lớn.

- Con mẹ nó, lại còn như vậy sao?

Minh Diệu thiếu chút nữa đã té từ trên ghế xuống.

- Cái này cũng quá lừa người a.

- Không có biện pháp, điện thoại nhái vốn dĩ là như vậy.

A Trạch không thể làm gì, nói:

- Nếu như điện thoại di động của ngươi không dùng, nó cũng vẫn một mực thu phí, đến khi tắt máy mới thôi.

- Không phải chứ?

Minh Diệu giật mình, mồm há to ra.

- Điện thoại trong văn phòng Trần Lam kia, tắt máy như thế nào?

- Không có biện pháp.

A Trạch nhún nhún vai:

- Cho nên thẳng đến khi điện thoại hết pin, tự động tắt máy mới thôi. Còn không thì nó vẫn một mực khấu trừ tiền phí của ngươi.

- Có phải lúc nãy ngươi vừa nói trong điện thoại có hai khối pin dung lượng lớn sao?

Minh Diệu có chút cảm giác cháng váng đầu óc.

- À, là hai khối pin hàng giả có dung lượng lớn, trên lý luận thì thời gian chờ có thể vượt quá hai năm.

A Trạch khẽ gật đầu.

- Cái kia làm sao có thể không có điện a?

Minh Diệu phát điên nói.

- Bốn giờ đồng hồ đã khấu trừ đi nhiều tiền thế, như vậy còn khấu trừ tới khi nào nữa?

- Không cần lo lắng!

A Trạch vỗ vỗ bả vai Minh Diệu, nói:

- Ta đã tính toán qua, một tháng nhiều nhất cũng chỉ tốn có bảy vạn tệ mà thôi.

- Bảy... Bảy vạn tệ...

Minh Diệu có chút vô lực, ngã ngồi trên mặt ghế, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Về sau ai nói tới điện thoại với ta, ta thề không đội trời chung với hắn.

- Chức năng ghi âm trò chuyện trong điện thoại có thể dùng được không?

Từ Mẫn ở một bên có chút lo lắng nói.

- Xã hội hiện đại, chỉ sợ ngay cả tòa án cũng không cho phép dùng ghi âm làm bằng chứng rồi. Mà muốn dựa vào một đoạn ghi âm mà vặn ngã Trần Lam thì cũng có chút quá xem thường hắn rồi.

- Ha ha, không, cái này như vậy là đủ rồi.

Minh Diệu cười lắc đầu.

- Cái này cũng không phải là tòa án gì, cái gọi là hiệp hội, chẳng qua cũng chỉ là một đám gia hỏa tự cao tự đại tự cho là đúng, tập hợp lại một chỗ thành lập một tiểu đoàn thể mà thôi. Các loại chứng cứ không cần có sức thuyết phục lớn, chỉ cần khiến bọn hắn sinh ra một chút hoài nghi là được rồi. Hơn nữa Trần Lam cũng chỉ là một con cờ mà thôi, theo suy đoán của ta thì sau lưng hắn chính là người chọn hắn với tư cách hợp tác, chủ yếu là nhìn thấy hắn ngu xuẩn và dễ dàng lợi dụng mà thôi. Trần gia đã sớm xuống dốc, sau khi hội trưởng chết thì Trần Lam cũng mất đi chỗ dựa duy nhất, hiện tại cũng chỉ như một con chó nhà có tang, chúng ta căn bản không cần dùng sức, chỉ cần gió nổi lên là sẽ có người giúp chúng ta đẩy ngã hắn.

- Chỉ cần đưa phần phi âm này cho bộ trưởng từng phân bộ là được rồi sao?

A Trạch hỏi:

- Chuyện này cứ để ta, dù sao thì thân phận của ta cũng đặc thù. Cho dù Trần Lam biết thì cũng không dám ra tay với ta.

- Ân, vậy chuyện này cho giao ngươi.

Minh Diệu khẽ gật đầu, sờ sờ lên cằm như có điều tự nhủ.

- Chỉ có điều là nữ nhân trốn sau lưng này, đến tột cùng là người nào?

- Cái này, A Nhã này là một nữ quỷ không rõ lai lịch, ta cũng không biết rõ lắm.

Mị nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra.

- Bất quá, nàng ngược lại từ trước đến nay cũng chỉ lăn lộn một chỗ. Cho nên hẳn là điều khiển hết thảy đằng sau chuyện này.

- Quỷ hồn cũng tốt, la sát cũng được. Nhưng mục đích của tên gia hỏa kia rốt cục là cái gì?

Minh Diệu cau mày nói ra.

- Là một tên điên đơn thuần sao?

- Dù là một tên điên, thì cũng là một tên điên rất thông minh.

Mị tiếp lời.

- Nói là quỷ hồn và la sát, cũng chỉ A Nhã nghĩ ra được, chẳng qua chỉ là người động thủ mà thôi.

- Ta lo lắng nhất chính là, theo hai người bọn họ nói chuyện thì có thể nghe ra rất rõ ràng. Nữ quỷ gọi là A Nhã kia tựa hồ rất có hứng thú đối với Tiểu Manh.

Minh Diệu nhìn nhìn hai người Tiểu Manh và Tiểu Nam đang chơi đùa ở xa xa, nói:

- Vì cái gì?

- Không biết.

Mị lắc đầu.

- Bất quá chúng ta đã biết chuyện này, như vậy tự nhiên sẽ không để bọn hắn thực hiện được. Đã có ta bảo hộ Tiểu Manh, bọn hắn tuyệt đối không có khả năng làm gì được Tiểu Manh.

- Ha ha, không phải ngươi vừa mới nói muốn bầm thây Trần Lam thành vạn đoạn hay sao?

Minh Diệu nhìn biểu lộ thành thật của Mị, hắn híp mắt nhéo nhéo cái mũi của nàng.

Có lẽ bộ dáng hai tỷ muội thực sự quá giống, cho nên Minh Diệu nhịn không được cũng đối đãi với Mị như là một tiểu hài tử, ngẫu nhiên làm ra một vài động tác thân mật giữa người lớn đối với tiểu hài tử. Chỉ có điều, nếu Minh Diệp làm những động tác này đối với Tiểu Manh thì giống như là quái thúc thúc lừa gạt tiểu loli. Nhưng đối với người đã phát dục tương đối tốt như Mị thì như thế nào cũng thấy giống như là hai người liếc mắt đưa tình với nhau.

- Hiện tại, điều quan trọng nhất đương nhiên là bảo vệ Tiểu Manh, thù thì sau này sẽ báo sau.

Mị rất tự nhiên, đẩy tay Minh Diệu ra. Có lẽ Minh Diệu đã làm động tác này nhiều lần rồi, hiện tại Mị xem như đã quen.

- Chuyện giúp Tiểu Manh báo thù đương nhiên là giao cho ngươi rồi.

- Ân, vậy thì ta sẽ động thủ.

Trong mắt Minh Diệu hiện lên một đạo lãnh mang, lộ vẻ nghiêm túc khó có được.

- Hắn đã dám phái người đi ám sát Tiểu Manh tại thị trấn nhỏ này, như vậy tự nhiên cũng có thể vì chính mình mà phải trả một cái giá lớn.

- Hắn dường như đã biết chuyện chúng ta đi tầng hầm ngầm, không có vấn đề gì sao?

ADA có chút lo lắng hỏi.

- Hắn có thể sớm cảnh giác rồi hay không?

- Không sao.

Minh Diệu khoát tay áo.

- Hắn càng chột dạ, hành động càng nhiều, như vậy càng lộ ra chỗ sơ hở. Chuyện hắn biết rõ sự tình ngươi đi thăm dò thi thể thì cũng nằm trong dự liệu, không cần phải lo lắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất