Minh Diệu nhíu chặt mày lại. Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ, hướng phía bầu trời nhìn lại.
- Cảm giác được không? Cỗ năng lượng đáng sợ kia, giống như là bị vật gì đó xé mở ra vậy.
Mị từ phía sau đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cảm giác được.
Minh Diệu gật đầu:
- Bầu trời bị xé mở.
Mị theo ánh mắt Minh Diệu nhìn ra ngoài, không khỏi trợn trừng mắt. Trời quang vạn dặm, bị mây đen bao phủ, từng vòng hình thành một dòng xoáy thật lớn.
- Cái này rốt cuộc thế nào? Sắp mưa lớn sao?
Mấy người Từ Mẫn cũng tiến đến trước cửa sổ, thấy cảnh tượng bên ngoài cũng không khỏi ngây người.
- Trời ạ, quá đáng sợ, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một đạo lôi quang chói mắt từ phía chân trời cắt ngang qua, đem bầu trời đầy mây đen xé rách. Giống như tờ giấy bị người ta từ hai bên kéo mạnh ra, đem bầu trời chia làm hai nửa. Vốn bầu trời đầy mây đen bị xé mở, ở giữa xuất hiện một lỗ thủng thật lớn. Mà chỗ lỗ thủng kia, cũng không ngừng hiện ra lôi quang chói mắt.
- Tựa hồ thiên hạ sắp không yên bình...
Minh Diệu cau mày thở dài một hơi.
- Ngươi biết là chuyện gì xảy ra?
Mị vội vàng hỏi:
- Thiên Địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, loại chuyện này ta chỉ thấy qua trên sách cổ. Không phải thiên hạ đại loạn thì là là yêu nghiệt xuất thế, cho tới bây giờ cũng không có chuyện tốt.
- Ta cũng không biết, chỉ là một loại dự cảm, một loại dự cảm thật sự không tốt.
Minh Diệu lắc đầu:
- Hơn nữa ta cuối cùng cảm thấy việc này tựa hồ có quan hệ gì đó với ta.
- Lại cùng ngươi có quan hệ?
Từ Mẫn cau mày hỏi:
- Từ năm trước tới giờ sao ngươi luôn luôn phiền phức không ngừng vậy?
- Ta cũng không muốn a.
Minh Diệu thở dài một hơi thật sâu.
- Đáng tiếc ngươi không đi tìm phiền phức, phiền phức cũng sẽ tìm tới cửa. Ta kỳ thực chỉ là muốn yên lặng sống, làm siêu nhân cứu vớt thế giới gì đó, ta thực không có hứng thú, đáng tiếc....Ai nha tiểu quỷ đáng chết, đau quá.
- Ta xin ngươi, đại thúc, mời lần sau khi cảm khái đừng dùng ngữ khí trầm trọng như vậy. Có thể mặc quần vào không?
Vẻ mặt Tiểu Nam xem thường thở ra một hơi, đưa tay lên thổi mấy sợi lông đen.
- Lilith nói nàng muốn một lúc, mấy ngày nay an tâm ở đây dưỡng thương đi sao.
Minh Diệu ngồi ở đầu giường của Alie nhẹ nhàng nói. Mây đen đã tản đi. Ánh trăng sáng tỏ từ trước cửa sổ rơi lên mái tóc bạc của nàng, tạo thành một tầng quang vựng nhàn nhạt trên khuôn mặt mờ ảo của tiểu cô nương này. Mông lung khiến người ta nhìn không rõ lắm. Phối hợp với khuôn mặt tái nhợt, làm người ta yêu thương.
- Ta biết.
Nghe tin tức này, Alie cũng không có biểu hiện ra bất cứ kinh ngạc gì, mà thập phần bình tĩnh tiếp thu sự thực này, nhưng Minh Diệu vẫn từ trên mặt nàng nhìn ra một tia cô đơn.
- Không nên nghĩ nhiều. Lilith tiêu hao quá nhiều lực lượng. Không thể làm gì khác là rơi vào ngủ say.
Minh Diệu cười sờ sờ trán của Alie.
- Tuy rằng không biết phải ngủ bao lâu, nhưng thời gian đối với Huyết Tộc các ngươi mà nói, bất quá là một thứ để lãng phí, không phải sao?
- Nói cũng đúng.
Nghe được Minh Diệu an ủi, Alie cười:
- Ta không sao, chỉ là nhớ tới vừa mới gặp lại Lilith điện hạ không lâu lại phải xa nhau, có chút thương cảm mà thôi.
Minh Diệu không nói gì, chỉ là mỉm cười vỗ về mái tóc bạc của nàng. Sự tình của Alie hắn ít nhiều cũng từ chỗ Lilith và Ada nghe được một ít. Nữ hài đáng thương này tuy rằng đứng đầu Huyết Tộc, thế nhưng lại cũng không phải phong quang vô hạn như trong tưởng tượng. Tuy rằng nói đến đều là "nhân loại hèn mọn các ngươi" hoặc là "Huyết Tộc cao quý" các loại. Thế nhưng sâu trong nội tâm, Alie lại thập phần chán ghét thân phận Hấp Huyết Quỷ của mình. Có người nói khi nàng còn rất bé, bởi quá đói mà dẫn đến mất đi năng lực khống chế, nàng đã từng đem bằng hữu tốt nhất của mình hút thành một tấm xác khô. Từ đó về sau, Alie bắt đầu chán ghét huyết mạch của mình, chán ghét toàn bộ Hấp Huyết Quỷ, trở nên tự ti và mẫn cảm. Nàng không muốn tiếp xúc với bất cứ đồng loại nào, cũng không dám đi tiếp xúc với bất kỳ ai, bởi vì nàng rất sợ mình lại không thể khống chế mà tự tay giết chết bằng hữu của mình.
Không có bằng hữu là người cô độc, mà Hấp Huyết Quỷ không có bằng hữu lại thống khổ gấp chục lần, bởi vì thọ mệnh của bọn họ vượt quá xa nhân loại. Thời gian dài, tự ti và cô độc dưỡng thành tính cách cao ngạo, tự ti của Alie, thẳng đến Ada xuất hiện mới thoáng có chút chuyển biến tốt đẹp.
Là thành viên của gia tộc Linh Năng Lực Giả số một Châu Âu, Ada đem đến cho Alie một tia cảm giác an toàn. Ít nhất, Ada nắm chắc có thể từ trong tay Alie phát cuồng chạy trốn, không đến mức phải chết. Lúc này Alie mới thoáng mở lòng, tiếp thu người bằng hữu thứ hai sau mấy trăm năm. Nhưng mở lòng này cũng chỉ là so với lúc trước mà nói, Alie vẫn đối với Ada có điều bảo lưu. Dù sao thọ mệnh của nhân loại đối với Huyết Tộc bọn họ mà nói, thật sự là quá ngắn. Trăm năm qua đi bất quá là một cái chớp mắt mà thôi. Đến lúc đó lải phải thừa thụ cái loại thống khổ bị vứt bỏ. Do đó đối với Alie mà nói, Lilith là tồn tại đặc thù. Trong sinh mệnh của nàng, Lilith gánh vác các loại thân phận như mẫu thân, bằng hữu, bạn chơi cùng, chủ nhân, Minh Diệu có thể hiểu Alie hiện tại có cảm giác như bị vứt bỏ.
- Ta thực sự nghĩ không ra, Huyết Tộc các ngươi có thể hành tẩu tại thế gian lâu như vậy, làm sao dùng hết thời gian buồn chán.
Minh Diệu ngẫm lại nói.
- Trước đây không có internet cũng không có TV, muốn vượt qua đêm dài mênh mông thật đúng là nghĩ cũng đủ đau đầu rồi.
- Buồn chán, trước đây thời gian khi không ngủ xác thực rất buồn chán, vẫn là hiện tại tốt hơn chút, tùy tiện tìm mấy bộ phim xem, hoặc chơi trò chơi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Alie gật đầu nói rằng.
- Trước đây không có mấy thứ này, ta chỉ có thể một mình ngồi trong thư phòng đọc sách, hoặc là hát cho mình nghe để giải buồn.
- Ngươi muốn nghe không? Được a.
Alie cười ngồi dậy, khẽ ngâm nga giai điệu không biết tên. Giai điệu kia rất ôn nhu, cùng với ánh trăng càng trở nên trữ tình. Chỉ là thanh âm nàng ngâm nga không lớn, Minh Diệu nghe không rõ lắm là ca từ gì. Hắn dựng thẳng tai tỉ mỉ lẳng nghe, cũng nhịn không được đổ mồ hôi lạnh.
- Lúc trước ta cũng có nhà.
Còn có ba ba mụ mụ thân yên
Có ngày ba ba uống say
Lấy búa đánh mụ mụ
Ba ba a ba ba đập rất nhiều nhát
Máu hồng a nhiễm đỏ cả tường
Đầu mụ mụ a rơi xuống giường
Con mắt của nàng còn nhìn ta
Ba ba, mụ mụ, vì sao nha. Vì sao nha
Sau đó a ba ba kêu ta giúp hắn
Chúng ta đem mụ mụ chôn dưới gốc cây
Sau đó ba ba giơ búa lên
Lột da ta làm thành búp bê...
- Dừng một chút, dừng một chút...
Minh Diệu không khỏi cảm giác sau lưng một trận mồ hôi lạnh.
- Bài này...ai dạy cho ngươi?
- Lilith điện hạ a, sao vậy?
Alie nghiêng đầu khó hiểu nhìn Minh Diệu.
- Nghe không hay sao?
- Ách... Giai điệu êm ái, chính là ca từ quá không hợp với ngươi.
Minh Diệu nuốt một ngụm nước bọt nói.
- Còn bài nào khác không?