U Minh Trinh Thám

Chương 596: Hi vọng

- Nhưng chính bởi vì như vậy, cho nên xác suất thành công thấp hơn trước kia rất nhiều, ta mới có cơ hội phát hiện được chân tướng trong những sản phẩm đã thất bại!

Địa Tướng nói:

- Hạch năng liên hệ cùng một chỗ với linh hồn, bọn hắn lợi dụng khống chế hạch năng chấn động đến khống chế những thiên sứ kia, phát ra mệnh lệnh cho đám thiên sứ đó!

- Nói cách khác, chỉ cần phá hủy hạch năng, như vậy chẳng những tiêu diệt được thân thể của Eva, ngay linh hồn cũng bị thương tổn!

Minh Diệu thoáng trầm ngâm, tiếp theo sắc mặt đại biến:

- Tôi muốn lập tức đi cứu Tiểu Manh, nếu như nói như vậy, để Eva cướp lấy thân thể Tiểu Manh làm đồ đựng, như vậy muốn tiêu diệt nó chẳng phải Tiểu Manh cũng...

- Trên lý luận chính là như thế!

Địa Tướng nhún nhún vai nói.

- An tâm một chút đừng nóng nảy!

Tần Khai nắm lấy Minh Diệu vừa định bước ra khỏi phòng.

- Bây giờ con căn bản không thể xúc phạm được tới thân thể Eva, vô luận là thân thể hay linh hồn, con không có cách nào làm được.

- Nhưng con cũng không thể ngồi yên ở chỗ này.

Minh Diệu cắn chặt môi dưới, đối với sự vô lực của mình vô cùng thống khổ:

- Có lẽ...con có thể lén lút tìm được Tiểu Manh sau đó mang nàng đi ra, Eva căn bản sẽ không thể phát giác...

- Con rõ ràng là tự mình lừa gạt lấy mình.

Tần Khai lắc đầu nói:

- Không nói trước con căn bản không thể ở dưới mắt của Eva cứu ra tiểu quỷ của Diệp gia, cho dù con có thể cứu ra được nàng, vậy con có thể tiếp tục ngăn cản Eva bắt nàng đi thêm lần thứ hai hay sao?

- Con có thể mang theo Tiểu Manh ẩn núp đi, tới một nơi vĩnh viễn không có ai tìm được chúng tôi...

Minh Diệu nói.

- Đừng có ăn nói điên khùng kiểu như vậy!

Tần Khai cau mày:

- Một khi chiếc rổ bị lật xuống thì trứng đặt bên trong làm sao còn nguyên vẹn, nhật nguyệt biến sắc thiên địa chấn động, nhân gian sắp phải đối mặt với một trận đại hạo kiếp, thế giới đều bị hủy diệt thì con có năng lực lẩn trốn nơi nào?

- Thế giới gì đó, nhân loại thế nào lại có quan hệ gì tới con đâu?

Minh Diệu tức giận nói:

- Chỉ cần Tiểu Manh có thể bình an còn sống, nhân loại có chết hết cũng không sao cả!

- Ba!

Một tiếng vang, Tần Khai không chút khách khí cho đứa con một bạt tai.

Minh Diệu có chút kinh ngạc nhìn cha của mình. Ở trong ký ức của hắn, phụ thân tuy rằng nghiêm khắc nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng động tay đánh hắn, đây chính là lần đầu tiên.

Nhưng thật nhanh Minh Diệu thở mạnh một hơi, bình tĩnh trở lại. Phụ thân nói đúng, đó chỉ là những suy nghĩ chủ quan của hắn mà thôi. Nếu như thế giới đều bị hủy diệt, như vậy hắn có thể trốn đi nơi nào, mặt trăng sao?

- Tâm tình của con cha có thể lý giải, nhưng đó cũng không phải cái cớ để con làm ra chuyện ngu xuẩn!

Tần Khai thấp giọng nói:

- Hiện tại trong mọi người, duy nhất có hi vọng đối kháng với Eva cũng chỉ có con, con là hi vọng duy nhất...

- Vậy sao? Nhưng con lại không hề có chút biện pháp nào!

Minh Diệu chậm rãi ngồi xuống:

- Trên lý luận mà nói con xem như là người đã chết qua một lần, con cũng không sợ hãi tử vong, mặc dù biết phương pháp có thể giết chết Eva, nhưng mọi người cũng phải biết con căn bản không có biện pháp thương tổn cô ta, làm sao có khả năng đi phá hỏng hạch năng của nàng. Huống chi con phải đối mặt với địch nhân, cũng rất có thể sẽ là chính thân thể của Tiểu Manh...

- Điểm này cậu hoàn toàn không cần lo lắng, chúng ta vẫn còn thời gian, tuy rằng không nhiều lắm!

Diệp Trọng nói:

- Có thể phỏng chừng chúng ta còn ít nhất là một tháng thời gian dùng để chuẩn bị!

- Có ý tứ gì?

Minh Diệu sửng sốt.

- Còn nhớ rõ chuyện xảy ra tại tiểu trấn hay không?

Địa Tướng nói:

- Yêu huyết trong cơ thể cô bé kia đã xảy ra bạo tẩu, theo bản năng điều khiển, nàng từng cắn nuốt ăn thịt một con La Sát!

- La Sát...

Hai mắt Minh Diệu tỏa sáng, hắn hồi tưởng lại lúc trước khi ở Châu Âu Adam muốn mạnh mẽ đi chiếm cứ thân thể của hắn, cũng đã bị vây khốn trong thân thể mình.

- Nói cách khác trong thân thể của Tiểu Manh cũng có một bộ phận máu bẩn tạp chất, mà máu bẩn kia sẽ hoàn toàn bài xích với linh hồn của Eva...

- Không sai, đích thật là như vậy!

Địa Tướng gật đầu:

- Muốn đem thân thể của cô bé kia làm đồ chứa đựng, Eva nhất định phải thanh lý sạch sẽ huyết thanh dơ bẩn trong người của nàng, đồng thời cũng không thể phá hủy tỷ lệ chênh lệch giữa máu huyết nhân loại cùng yêu tộc trong thân thể của nàng, đây là một quá trình vô cùng rắc rối lẫn phiền phức. Căn cứ theo suy đoán của ta, ít nhất phải hơn một tháng mới có thể hoàn thành. Trước đó tiện nhân kia nhất định không thể mạnh mẽ tiến vào thân thể của tiểu quỷ kia, trừ phi cô ta muốn tự sát!

- Như vậy trong thời gian một tháng này, chúng ta cần tìm kiếm phương pháp làm tổn thương được Eva!

Đã biết được trong vòng một tháng Diệp Tiểu Manh vẫn hi vọng được bình yên vô sự, trái tim Minh Diệu rốt cục thả lỏng một chút.

- Nhưng làm sao mà tìm được đây, vũ khí có thể thương tổn được cô ta cũng chỉ có loại linh kiếm đã thức tỉnh kiếm hồn, đó là thiên địa chí bảo chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ở trong một tháng thời gian ngắn ngủi, chúng ta phải đi đâu mới tìm được linh kiếm có kiếm hồn đây?

- Vấn đề về linh kiếm cũng không cần lo lắng!

Tần Khai nói:

- Cha từng đưa truyền tín vật của gia chủ cho con, có mang theo trên người không?

- Ở trong này!

Minh Diệu gật đầu, lấy ra hộp nhỏ màu xanh:

- Nhưng mà...

Minh Diệu giống như một đứa bé đã làm sai chuyện, cúi đầu đưa hộp nhỏ màu xanh cho phụ thân. Phụ thân đem vật quý trọng như vậy giao cho hắn, kết quả hắn làm cho Yêu Lân cùng Cổ Ấn đều bị hủy, thậm chí không tìm được cả mảnh vụn, hắn có cảm giác mình đã cô phụ tấm lòng của cha mình.

Tần Khai mở hộp, nguyên trong hộp có ba thanh tiểu kiếm nhưng hiện tại chỉ có một thanh Ích Tà đã không còn linh tính cô đơn nằm bên trong.

- Có thứ này là được!

Tần Khai tựa hồ cũng không quan tâm tới chuyện Minh Diệu làm hỏng cả hai thanh kiếm khác, lấy Ích Tà ra ngoài, thoáng rót vào linh lực. Ích Tà khôi phục lại kích thước bình thường bay múa trên không trung vài vòng, chuôi kiếm lại rơi vào trong tay Tần Khai.

- Nhưng mà kiếm hồn của Ích Tà đã bị hủy từ lâu.

Minh Diệu nói:

- Căn bản không thể gây thương tổn được Eva!

- Vấn đề này giao cho tôi đi!

Dịch Tiên Sinh vẫn mặc chiếc áo khoác dính đầy dầu mỡ, mở miệng nói:

- Ích Tà nguyên bản có được kiếm hồn, chỉ là do bị thương quá nặng làm kiếm hồn bị hủy, nhưng bản thân thanh kiếm vẫn còn linh tính. Điều chúng ta cần làm chính là cho Ích Tà có lại được kiếm hồn lần nữa!

- Chúng ta cần làm như thế nào?

Minh Diệu nghe được câu nói của Dịch Tiên Sinh, trong lòng lại dấy lên hi vọng.

- Kiếm hồn chính là linh hồn của kiếm. Kiếm hồn bị hủy thì linh hồn biến mất, tương đương với một người bị mất đi linh hồn, biến thành một cái xác không hồn.

Dịch Tiên Sinh tiếp nhận Ích Tà trong tay Tần Khai, huy vũ thành hoa kiếm.

- Muốn cho một cái xác không hồn một lần nữa sống lại, phương pháp đơn giản mà cũng trực tiếp nhất chính là rót vào một linh hồn mới cho nó!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất