- Nhưng mà...
Nữ La Sát suy nghĩ, vẫn thấy thật khó hiểu:
- Tập trung hết thảy lực lượng có thể tập trung, trực tiếp đem ngọn nguồn của vấn đề giải quyết không phải mới là phương pháp nhanh nhất sao?
- Cho nên mới nói nữ nhân các cô đúng là tóc dài mà kiến thức ngắn!
Lưu Thiên Minh buông ra tờ báo trong tay, nghiêm trang nói:
- Nếu như chúng ta không đi, đối với công bộc của nhân dân kia mà nói, đám người của Minh Diệu nhiều nhất chỉ là kéo dài thêm một chút thời gian xử lý sự tình, quần chúng bình thường chết nhiều một chút, tài sản quốc gia tổn thất lớn một chút, khi làm báo cáo tổng kết thì thêm vài dòng vô cùng đau đớn một chút mà thôi, nhưng so sánh với tính mạng của những công bộc kia của nhân dân, căn bản là cái rắm cũng không bằng. Biết cái gì gọi là công bộc của nhân dân không? Chính là nói có những kẻ hay hô to mình là nô bộc của nhân dân đấy thôi!
- Nhưng vạn nhất như nhóm người của Minh Diệu bọn họ đều thất bại thì phải làm sao bây giờ?
Nữ La Sát hỏi:
- Vậy cuối cùng còn không phải đều là chết hết sao?
- Vậy vạn nhất nhóm người của Minh Diệu thành công nhưng những vị công bộc của nhân dân phải chết hết thì phải làm sao bây giờ? Điều này mới là điều mà bọn hắn sợ hãi nhất!
Lưu Thiên Minh đưa tay đẩy gọng kính:
- Tới lúc đó không phải hết thảy đều trở nên không còn ý nghĩa gì nữa sao? Lại nói sao hài tử ngươi luôn chết tâm nhãn đến như vậy đây, ở trong này ngồi chơi không cần làm gì hết không phải là rất tốt, sao cứ thích đi kêu đánh kêu giết để ra một thân mồ hôi thối làm chi chứ!
- Chủ nhân, nhìn dáng vẻ của ngài tựa hồ không hề để ý tới hết thảy những việc này a!
Nữ La Sát nói.
- Kết quả cuối cùng đối với ta mà nói cũng không hề trọng yếu.
Lưu Thiên Minh cầm tờ báo, ánh mắt lại trở vào trong báo:
- Dù sao ta cũng không phải là nhân loại, cho dù thật sự bị thua, cũng bất quá là xem nhân loại đều biến thành La Sát mà thôi, không có ảnh hưởng lớn gì tới ta. Duy nhất khác nhau chính là có lẽ ngày sau thực vật sẽ không được ngon miệng như hiện tại, sẽ có vài mùi lạ một chút. Nhưng con người của ta cũng không khó ăn, thói quen thì tốt rồi!
- Nhưng nếu như thật sự không ai có thể ngăn cản...vị kia...
Dù sao bản thân nàng cũng là vật nhân tạo La Sát, khi nữ La Sát nhắc tới Eva cũng còn có chút không được tự nhiên:
- Vậy chủ nhân ngài...
- Thì tính sao, tuy rằng ta đánh không lại nàng, nàng cũng chẳng giết được ta.
Lưu Thiên Minh thản nhiên nói:
- Kết quả kém nhất chính là hai bên tiếp tục đánh nữa, ta cũng không tin đánh mãi mà nàng cảm thấy không phiền. Chỉ cần nàng không chọc tới ta, ta cũng chẳng muốn đi gây với nàng!
- Nói như vậy chủ nhân đối với việc thắng thua của song phương vốn là thờ ơ, như vậy ngài cần gì phải nhận lời thỉnh cầu của bọn hắn đến nơi đây bảo hộ làm gì?
Nữ La Sát khó hiểu hỏi.
- Ai nói ta không cần, ta đương nhiên là hi vọng bọn hắn thắng!
Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn nữ La Sát nói:
- Nếu như bọn hắn thắng, ta tự nhiên cũng có lợi, nhận bảo hộ bọn hắn đồng thời ta cũng đã đưa ra điều kiện của mình.
- Di? Ngài còn chịu nói ra điều kiện?
Nữ La Sát kinh ngạc hỏi:
- Là điều kiện gì vậy?
- Chờ sau khi sự tình chấm dứt, phải làm cho ta giấy căn cước của nhị đại, còn phải đem hộ khẩu đặt tại thủ đô.
Lưu Thiên Minh thản nhiên nói:
- Ngươi phải biết hiện tại không giấy căn cước ngay cả thẻ điện thoại di động cũng không được dùng. Hơn nữa muốn đem hộ khẩu đặt tại thủ đô, hiện tại cũng không phải là chuyện đơn giản. Không quen biết không có hậu thuẫn, không tốn hai ba mươi vạn cũng làm không xong!
...
Đoàn người của Minh Diệu đi một chút lại ngừng, đường đi cũng không thuận lợi. Trong rừng rậm quá nhiều La Sát, nhiều khi cũng phải cho Mị đi giải quyết những kẻ chặn đường. Có lẽ trời sinh mẫn cảm với máu tươi, đối với máu của La Sát do nhân công tạo thành làm Alie chán ghét tới cực điểm. Dọc theo đường đi cô bé không ngừng bịt mũi, chân mày không ngừng cau chặt lại.
- Dừng lại, phía trước có tình huống!
Minh Diệu đột nhiên bắt giữ được đại lượng năng lượng, có rất nhiều La Sát đang bồi hồi phía trước, ngăn chặn ngay đường bọn họ muốn đi tới.
- Lại có người chặn đường sao, tôi đi giải quyết!
Mị không đợi Minh Diệu mở miệng, đã bắt đầu nhập vào trong bóng tối, Minh Diệu vội vàng giữ lại nàng.
- Nhân số nhiều lắm, muốn không tiếng động diệt sạch tựa hồ có chút khó khăn.
Minh Diệu nói.
- Thật sự không được thì đi đường vòng đi!
Ada đề nghị.
- Phải nhiễu quá xa, hơn nữa thời gian của chúng ta không nhiều lắm!
Minh Diệu nhìn bản đồ nói:
- Thời gian cấp bách, nếu không được thì mạnh mẽ đột phá thôi!
- Muốn mạnh mẽ đột phá sao?
Hai mắt A Trạch tỏa sáng. Từ lúc bắt đầu tiến vào rừng nàng đã không có cơ hội xuất thủ, điều này làm cho nàng có chút ngứa ngáy sau một tháng tiến hành đặc huấn mà không biết mình tiến bộ thế nào. Vừa nghe có cơ hội động thủ, không đợi Minh Diệu lên tiếng, hai tay của nàng đã hiện ra hai thanh băng kiếm trong suốt.
- Ngô, không tệ, hiện tại cô đã bắt đầu biết chơi song kiếm rồi!
Minh Diệu nhìn A Trạch gật đầu:
- Nhưng lần này không cần mọi người ra tay, chỉ cần xem tôi biểu diễn thì tốt hơn!
- Anh? Không phải anh đã nói nhân số rất nhiều sao?
A Trạch khó hiểu hỏi:
- Một mình anh làm sao giải quyết!
- Ít nhiều gì cũng lãng phí chút khí lực, vốn định bảo tồn lực lượng đặc biệt đối phó Eva, nhưng hiện tại xem ra nhất định phải hoạt động một chút.
Minh Diệu đem hai tay đặt xuống mặt đất ẩm ướt, chậm rãi nhắm mắt lại. Dần dần bàn tay của hắn nổi lên từng trận bạch sắc quang mang.
Mặt đất nhẹ nhàng run lên vài cái, cũng rất nhanh liền dừng lại, giống như chỉ vừa xảy ra một hồi động đất thật nhỏ.
- Thu phục, chúng ta đi thôi!
Minh Diệu mở to mắt nhìn A Trạch cười cười.
- Thu phục sao? Có ý gì?
A Trạch khó hiểu mở to mắt:
- Như vậy đã xong rồi?
- Nhìn thấy sẽ biết, đi thôi!
Minh Diệu tựa hồ không có ý tứ muốn giải thích, bỏ lại mọi người còn đang ngượng ngùng đi về phía trước.
- Đây là...địa ngục sao?
Tất cả mọi người bị một màn trước mắt làm sợ ngây người. Cả vùng đất không biết từ khi nào đã nổi lên vô số cột đá bén nhọn, ba mươi mấy con La Sát cường tráng bị mũi nhọn sắc bén từ mặt đất xuyên thấu lên đâm ra khỏi thiên linh cái, sau đó bị treo lên giữa không trung.
- Thật đáng sợ, anh làm như thế nào?
A Trạch nhìn Minh Diệu với ánh mắt có chút kính sợ:
- Tôi chỉ thấy anh sờ lên mặt đất đơn giản như vậy, sau đó đã biến thành hình dạng thế này sao?
- Ha ha, kỳ thật cũng không đơn giản!
Minh Diệu cười nói:
- Nhất định phải dùng Thiên Nhãn xác định vị trí của mỗi tên, sau đó lợi dụng Ngũ Hành thuật thông qua mặt đất truyền linh lực, ở riêng từng vị trí đồng thời giết chết bọn hắn. Bởi vì thân thể La Sát quá mức cường tráng, cho nên muốn giết chết bọn hắn không chỉ cần đại lượng linh lực, còn phải biết cách khống chế chính xác, thiếu một thứ cũng không được!