Chương 3:
Vừa xé lớp giấy gói trong cùng ra, Thẩm Nhân đã nhăn mũi, cau mày.
Fan trong phòng livestream vội hỏi cô sao vậy, có phải không khỏe ở đâu không.
Thẩm Nhân lắc đầu, có chút bất lực:
"Là bạn cùng phòng lại ăn gà rán đó mà."
"Mọi người cũng biết rồi đấy, bình thường tôi chỉ ăn chay, ngửi không quen mùi tanh này, nên hơi buồn nôn."
Lời này của cô ấy đã gây ra sự phẫn nộ trong cộng đồng fan của phòng livestream.
【Đến chúng tôi còn biết cậu không ngửi được mùi tanh, cô ta là bạn cùng phòng, lẽ nào lại không biết?】
【Đúng đó, bạn cùng phòng chắc chắn là cố ý muốn làm ghê tởm Nhân Nhân của chúng ta.】
【Thật độc ác! Thích ăn thế, sao không cút ra ngoài mà ăn!】
Vẻ mặt Thẩm Nhân vô cùng đau khổ, giống như không chịu nổi nữa, cô ấy bắt đầu giả vờ nôn khan trước màn hình:
"Mọi người...... Ự... đừng nói như vậy mà...... Ự..."
Tôi ngậm đùi gà trong miệng, ngơ ngác nhìn cô ta.
Buổi trưa, Thẩm Nhân vừa mới gọi một suất cơm trộn thịt nướng cỡ lớn.
Vì thịt ít, cô ta không chỉ đánh giá một sao cho quán, mà còn cãi nhau một trận với ông chủ:
"Tôi thấy chắc ông nghèo đến mức không mở nổi cửa hàng nữa rồi đúng không! Cho có hai miếng thịt bé tí thế này đến kẽ răng tôi còn không nhét vừa!"
"Loại người làm ăn thất đức như ông, tôi nguyền rủa cả nhà ông không được chết tử tế! Cả đời này đừng hòng ăn nổi bốn món!"
"Nếu không trả lại tiền đầy đủ cho tôi, tôi sẽ cứ tố cáo ông đến khi nào sập tiệm thì thôi! Để xem ông còn làm ăn được không!"
Vì áp lực, ông chủ đành phải trả lại toàn bộ tiền cho cô ta.
Sau khi nhận được tiền hoàn trả, cô ta hài lòng cười, vừa ăn vừa khoe khoang với chúng tôi:
"Đối với loại người làm ăn vô lương như thế này phải như vậy đấy, cứ dọa dẫm vài câu là ngoan ngoãn trả tiền lại ngay, chẳng phải là tự hắn cũng thấy có lỗi với mình sao!"
Tôi nhìn bát cơm trộn thịt nướng của cô ta, rõ ràng thịt nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài rồi mà.