Chương 8:
Thẩm Nhân khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng nhổ miếng đùi gà còn đang ngậm trong miệng ra.
Cô ta tức giận nắm chặt tay, ánh mắt sắc như dao, hận không thể khoét vào người tôi:
"Hà Tư, dù cậu ghét tôi, cũng không cần nhằm vào tôi như vậy chứ!"
Tôi dang hai tay, nghiêng đầu cười:
"Tôi chỉ là cảm thấy đùi gà không nên lãng phí thôi, dù sao con gà này sinh ra đã định sẵn là bị người ta ăn thịt rồi, cũng đáng thương lắm."
Thẩm Nhân ngẩn người.
Sắc mặt cô ta chợt trở nên âm trầm, lồng ngực phập phồng dữ dội, nắm tay càng siết chặt hơn:
"Một con gà rẻ tiền thôi, tôi thấy cậu mới là đồ có bệnh đấy!"
"Hà Tư, cậu chờ đấy cho tôi!"
Nói xong câu đó, cô ta giận dữ bỏ ra khỏi phòng ký túc xá.
Thẩm Nhân vừa đi chưa bao lâu, Tô Khả Khả đột nhiên hét lớn:
"Tư Tư, cậu mau xem livestream của Thẩm Nhân kìa!"
Chỉ thấy Thẩm Nhân đang ngồi xổm bên cạnh một thùng rác, trong bóng tối mờ mịt, không ai nhìn rõ vẻ mặt cô ta.
Nhưng bờ vai khẽ run rẩy kia cũng đủ nói lên tất cả.
Người hâm mộ đều rất lo lắng:
【Nhân Nhân, cậu đang ở đâu vậy?】
【Nửa đêm rồi, sao lại một mình ngồi xổm khóc bên thùng rác thế?】
【Nhân Nhân gặp chuyện gì không vui sao? Có thể nói với chúng tớ mà, chúng tớ ở bên cậu.】
【Nhân Nhân, cậu nói gì đi chứ, cậu như vậy làm chúng tớ sắp lo chết mất!】
Thẩm Nhân quệt ngang nước mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy điện thoại đang phát trực tiếp, cô ta có vẻ hơi bất ngờ, luống cuống nhặt chiếc điện thoại bị rơi xuống đất lên:
"Tới cũng thật là, sao lại bất cẩn để lỡ bật livestream rồi......"
Cô ta liếc nhìn vài dòng bình luận, cố nén nước mắt nở một nụ cười gượng gạo:
"Mọi người không cần lo lắng cho tớ đâu, tớ không sao hết, chỉ là tối nay không có chỗ ngủ, nên tớ hơi buồn, không kìm được nên mới khóc thôi."