Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1018: Lẻn vào (2)

- Không có việc gì, chúng ta ai cũng như ai, đúng rồi, ta với chị dâu của ngươi không hợp, đã bỏ nàng rồi. Nghe nói muội muội xinh đẹp nhất của ngươi đã mười bốn tuổi, ta có cảm giác với tiểu muội của ngươi, có thể...

Thời điểm hai tên thủ vệ đang bàn chuyện với nhau, Lý Vân Tiêu ba người đã xuất hiện ở trên hành lang dài trong Tứ Cực Môn.

Lý Vân Tiêu nói:

- Tứ Cực Môn quả nhiên có chút cổ quái, không chỉ bên ngoài có cấm chế đại trận, ngay cả bên trong cũng đầy cấm chế, không cẩn thận sẽ phiền toái.

Hác Liên Thiếu Hoàng nói:

- Ân, bên trong đấu tranh quá lợi hại. Đường Kiếp ở phía tây, cũng có cấm chế bao lại, hơn nữa dường như phi thường không tầm thường.

Hắn chỉ nơi xa xa, sau vài hành lang có hào quang ẩn hiện, dường như đã có cấm chế.

- Ân, nơi đây vẫn do ta xông vào một mình thôi, các ngươi đến Giới Thần Bi đi, ta gọi ra thì ra.

Mi tâm Lý Vân Tiêu có một đạo tinh quang bắn ra, liền thu hai người vào trong đó, hơn nữa truyền âm vào:

- Thiếu Hoàng, bên trong có một người từng bị ngươi phong ấn qua, hiện tại đi cởi bỏ cho hắn đi.

Sau đó thân ảnh của hắn lóe lên, đi tới phía tây.

- Ân? Bị ta phong ấn, ai nha?

Hác Liên Thiếu Hoàng lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn lần đầu tiên đi vào Giới Thần Bi, ánh mắt hiếu kỳ và khiếp sợ, khi thấy thân ảnh Đoạn Việt thì thần sắc trở nên cổ quái, giật mình nói:

- Là hắn?

Mạc Tiểu Xuyên nói:

- Vân thiếu nói chính là hắn? Ngươi làm sao phong ấn người ta?

Hác Liên Thiếu Hoàng ngượng ngùng cười nói:

- Không có gì, có quan hệ tán gái. Ta mỗi lần tán gái đều là tình chàng ý thiếp, mọi người ngươi tình ta nguyện, tiểu tử này không ăn được bồ đào còn phá hư chuyện tốt của ta, như vậy sinh ra cừu oán. Nhưng ta thấy hắn là hảo hán, cho nên chỉ phong ấn hắn mà thôi.

Mạc Tiểu Xuyên cau mày nói:

- Loại người tính tình như ngươi không tốt, sớm muộn gì cũng xảy ra đại sự.

Hác Liên Thiếu Hoàng vội vàng cười nói:

- Về sau đi theo sư huynh cùng Vân thiếu, không dám, không dám.

Trụ sở Tứ Cực Môn còn lớn hơn Thiên Nguyên thương hội, bố trí tinh xảo hơn, danh mục rất nhiều, từ đó cũng có thể thấy được thực lực bất phàm, công tác chỉnh thể cũng tỉ mỉ hơn.

Lý Vân Tiêu vượt qua vài hành lang, rất nhanh đi nội viện phía tây, cũng là đình viện vỡ nát, bên trong bụi cỏ dại mọc cao, cửa sân cũng không có khóa lại.

- Ân, lại không có bố trí, có chút phiền toái.

Hai đồng tử Lý Vân Tiêu có hào quang màu đỏ hiện ra, ánh mắt nhìn bốn phía tiểu viện một lầns, tìm kiếm khe hở không gian.

- Vậy mà không thể tìm ra... Người bố trí có thủ pháp rất cao a.

Hắn tìm kiếm vài lần, cảm thấy giật mình. Thời điểm đang tự đánh giá nên làm thế nào, đột nhiên phát giác được có người đang đi qua hướng này, thân ảnh lóe lên, giấu kín vào không trung.

Người đến là ba nam tử áo bào xám, thực lực đều là Võ Hoàng bát tinh. Ba người tới trước cửa thì dừng lại, người cầm đầu lấy một tấm lệnh bài ra, vẽ ấn phù trên không trung, sau đó ném vào trong tiểu viện.

Khi lệnh bài tiến vào, trong tiểu viện vắng vẻ có hào quang lóe lên, hiện ra một tầng hơi nước, lệnh bài ngưng lại trên không trung..

Sau đó cả không gian sinh ravặn vẹo, lập tức mở ra một lối đi, trong thông đạo bạch quang lập loè, linh khí bức người.

Nam tử cầm đầu vẽ vài lần trên không trung, lệnh bài lập tức rơi vào trong tay.

Sau khi thu lệnh bài, ba người đi vào thông đạo.

Lúc này lối đi lập tức khép lại, Lý Vân Tiêu chậm rãi từ không trung đi ra, thần không biết quỷ không hay theo vào trong.

Thông đạo không gian cũng không lớn, nhưng lại làm cho Lý Vân Tiêu chấn động, trong không gian nhỏ hẹp này không có vật khác, chỉ có một tòa lầu các năm tầng, dài rộng vài trăm mét, chiếm hết toàn bộ không gian.

Lầu các này đại khí to lớn, tạo hình của nó đầy yêu dị, càng có đồ án quái dị thân người đầu quái vật, rõ ràng không phải là phong cách thông thường của Thiên Võ Giới, đúng là kiến trúc của yêu tộc.

- Những người yêu tộc này chỉ tổ kiến chỗ ở tạm thời, có cần đại khí như thế này không? Thật sự là xa hoa lãng phí, chẳng lẽ bọn chúng định biến nơi này thành hang ổ?

Lý Vân Tiêu lầm bầm vài câu, hắn vẫn theo sau lưng đám người này, đi theo vào trong yêu các.

Yêu các tuy lớn, nhưng mà rất ít người, Lý Vân Tiêu đi theo ba người dễ dàng tiến vào, một đường cũng không phát hiện ra ai, hắn ngược lại cảm thấy kỳ quái, nơi này phòng bị lỏng lẻo như thế, vì sao cần cấm chế.

Ba người đi tới tầng hai yêu các, tiến vào một gian đại điện.

Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi chấn động, bên trong truyền ra yêu khí cường đại. Hắn không dám khinh thường, tay phải niết bí quyết, vẻ một vòng tròn trước người, lập tức thi triển thuật ẩn độn cao cấp ẩn nấp, tiềm hành theo vào.

Ba người kia đi vào trong đại điện, bên trong vắng vẻ, chỉ có trận pháp màu xanh đang vận chuyển từ từ, ba người vừa thấy thì khẩn trương lên, không dám quấy rầy, đứng yên một bên.

Lý Vân Tiêu dừng trong hư không, con ngươi đột nhiên co lại, hai người trong trận pháp chính là Đường Kiếp và Vũ, dường như đang tu luyện công pháp nào đó.

Khí tức của Đường Kiếp vào lúc này đã đạt tới Võ Tôn, nhưng mà toàn thân đầy yêu khí, hẳn là bị truyền thụ công pháp yêu tộc. Lại không có nhìn thấy bóng dáng vài tên đại yêu khác, có lẽ đang bế quan tại nơi khác, cũng không biết bây giờ thực lực như thế nào.

Thực lực của vài tên đại yêu khác chính là tình báo trọng yếu hắn muốn biết khi lẻn vào đây.

Vũ lẳng lặng ngồi trong trận pháp, trên người vẫn có lực lượng ẩn hiện ngăn cách, không cách nào quan sát thực lực của hắn. Tăng thêm bản thân hắn cũng là bát giai đại thuật luyện sư, tinh thần lực rất mạnh, Lý Vân Tiêu cũng không dám dò xét quá phận.

Một lúc lâu sau, dường như công pháp vận chuyển một chu thiên, Đường Kiếp hít sâu một hơi, hút yêu khí lan tràn chung quanh vào người, lúc này chậm rãi mở mắt ra.

Ba người chờ thật lâu vội vàng đi lên, nói:

- Công tử, tài liệu lần này đã mang tới.

Ba người lấy một túi trữ vật ra, đưa lên.

Đường Kiếp mặt không biểu tình, thần thức khẽ quét qua, đột nhiên dùng lại trên túi trữ vật thứ ba, sắc mặt lập tức âm trầm, quát:

- Vì sao yêu tinh ít như thế?

Toàn thân người nọ chấn động, rung giọng nói:

- Trong khố phòng... Trong khố phòng chỉ còn tồn tại bao nhiêu đây, đã không còn nữa

Trên mặt Đường Kiếp xuất hiện một tia lệ khí, lạnh lùng nói:

- Toàn bộ ở đây? Ý là về sau không còn nữa?

Người nọ càng mấp máy bờ môi, khẩn trương nói:

- Cần một lần thu mua rất nhiều, dù sao thứ này trước kia nhu cầu cũng không cao, cho nên người dùng cực nhỏ.

Đường Kiếp tức giận nói:

- Vậy ngươi còn đứng đây làm cái gì, còn không đi thu, không tiếc bất cứ giá nào, có bao nhiêu thu bao nhiêu.

- Vâng!

Người nọ đã giật mình, vội vàng khom người cáo lui, đồng thời có cảm giác như trút được gánh nặng.

Đường Kiếp hiển nhiên phi thường bất mãn vì yêu tinh hắn cung cấp, khí tức trên người bắt đầu trở nên táo bạo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất