Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 606: Gặp lại Vũ tiên sinh (1)

Cái Giới Thần Bia kia ở trong cái khe kim quang không ngừng chớp động chống cự lại lực thôn phệ màu đen kia. Hỏa điểu cũng ở phía dưới nó không ngừng mạnh mẽ vẫy cánh, từng vòng hỏa diễm chi khí dũng mãnh tiến ra, tựa hồ sắp thoát khốn mà đi. Bốn phía khe hở Thập tự cũng co rút lại trở về, muốn hướng bên trên Giới Thần Bia lan tràn đến.

- Hừ!

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, hai tay pháp quyết bắt đầu biến hóa. Một đạo hồng quang bắn thẳng đến. Hướng tới bên trên hỏa điểu kia đè ép đi, hỏa điểu tựa như sắp thoát khốn, đột nhiên trở nên luống cuống, không ngừng bay tới bay lui, giống như thập phần sợ hãi trốn tránh không ngừng.

Đường Kiếp trong nội tâm chấn động, hoảng sợ mở to hai mắt. Thanh Chu Tước đao này cùng với tánh mạng của hắn tương tu, cùng với Kiếm Linh câu thông mặc dù không có biến thái tới mức như Lý Vân Tiêu cùng Yêu Long. Nhưng cũng là tâm thần tương liên cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương.

Giờ phút này theo khí tức bên trên khí linh kia truyền đến, lộ vẻ sợ hãi cùng kinh hoảng vô tận.

- Chuyện gì xảy ra? Đây chính là cửu giai khí linh ah, tại sao có thể có ý sợ hãi?

Đường Kiếp trong lúc nhất thời ngốc trệ ở đằng kia, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại tình huống này. Bình thường gặp được đối thủ đều là đánh bạo hết huyền khí của đối phương, hơn nữa trên căn bản là một đao chém vỡ.

Khí tức màu đỏ bên trên Giới Thần Bia trực tiếp áp trụ hỏa điêu, sau đó càng thêm khiến cho Đường Kiếp hít một hơi lạnh là một cổ lực lượng vô hình khuếch tán ra, giống như trọng lực vô cùng hiển hiện đốt lên ở đó, đem bốn phía không gian toàn bộ đè ép tới mức sụp đổ xuống, lại muốn đem khe hở Thập tự nứt ra kia cứng rắn ép nổ!

- Chi! Con mẹ nhà ngươi ah! Huyền khí gì như thế!

Đường Kiếp triệt để há hốc mồm, nhìn xem khe hở thoáng cái biến mất kia, trong đầu trống rỗng.

Bốn phía võ giả lúc này mới từ trong Hư Không Trảm khủng bố kia phục hồi tinh thần lại, rõ ràng cảm thấy cỗ khí tức tử vong này đang dần dần tiêu tán. Ai nầy đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, khiếp sợ nhìn xem Lý Vân Tiêu, còn có Giới Thần Bia kia đại triển thần uy!

- Chẳng lẽ lại là một kiện cửu giai huyền khí?

Tất cả mọi người đầu óc đều có chút phát mộng, loại huyền khí cấp bậc này, cho dù bọn họ là Võ Hoàng cũng rất nhiều người cả đời khó gặp được một lần!

Hôm nay, tựa hồ thành triển lãm cửu giai huyền khí.

Ngoài khiếp sợ ra, lại là lòng tràn đầy vui mừng. Ít nhất bản thân an toàn, ở đằng kia dưới khí tức khủng bố của Chu Tước đao ngay cả nhắc lên dũng khí chiến một trận cũng đều bị cứng rắn đánh tan tác.

- Xem đám đầu heo các ngươi ah! Đây không phải luận võ ah, còn không mau động thủ!

Lý Vân Tiêu mạnh mẽ hét lớn một tiếng, Thần Dịch Lực trong người hao phí không còn, quanh thân nguyên khí lấy tốc độ cực nhanh tiêu hao, tựa như đang uống nước, thoáng cái đã hết hơn phân nửa, sắc mặt trở nên dị thường khó coi.

Đám người Bân Kiệt bị một tiếng rống này thức tỉnh, mới kịp phản ứng lại, đây chính là sinh tử giao đấu ah! Nếu không có tấm bia đá vừa rồi đại triển thần thông, chính mình những người này sợ là hơn phân nửa đều tạch cả rồi.

Thoáng cái tất cả mọi người liều ra tuyệt chiêu, công kích khủng bố phô thiên cái địa mà đến, thoáng cái đem Đường Kiếp tập trung bên trong.

Không phải ngươi chết chính là ta vong!

- Chi!

Đường Kiếp chấn động, hai ba mươi vị Võ Hoàng đồng loạt ra tay, trừ phi có thực lực Võ Tôn, hoặc là lại tới một lần Đại Hư Không Trảm. Nhưng là Chu Tước đao trong tay hắn đã giống như bị hủy một nửa, không chỉ có linh khí tiêu tán hơn phân nửa, hơn nữa khí linh cũng là gọi thế nào cũng đều không tỉnh!

- Uống!

Lý Vân Tiêu rốt cục chống đỡ đến cực hạn, Giới Thần Bia vừa thu lại, hóa thành một đạo quang mang bay trở về trong mi tâm. Cả người ở trên không trung liền lùi lại mấy bước, lúc này mới sắc mặt tái nhợt đứng vững thân thể.

Mà Đường Kiếp cũng lập tức bị mấy chục đạo công kích kia thôn phệ vào trong.

- Hoàn Thiên Chiến Giáp!

Hắn hoảng sợ hét lớn một tiếng, loại cảm giác cận kề tử vong này từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ có. Cho tới hiện tại đều là hắn đoạn sinh tử người khác, lúc này mới biết được loại cảm giác này là khó chịu và khủng bố cỡ nào.

Một đạo chiến giáp màu xanh da trời mở ra trên không trung, lấy lực lượng Cửu Tinh Võ Hoàng đỉnh phong của hắn hình thành một đạo chiến giáp kết giới.

- Ầm ầm ầm!

Các loại lực lượng không ngừng trùng kích ở phía trên, tuy rằng tạo thành chấn động thật lớn nhưng vẫn là bị chống đỡ được hết. Bất quá nguyên khí trong cơ thể cũng hao phí cực nhanh, thoáng cái sắc mặt tái nhợt, mà bốn phía vây công vẫn đang không ngừng đánh đến tựa hồ muốn đánh tan phòng ngự mới thôi.

- Phốc!

Đường Kiếp rốt cục chịu không được, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, cả phòng ngự ầm ầm cáo phá, ngay sau đó là chiến giáp màu xanh da trời hào quang càng ngày càng yếu, ở trong sợ hãi cùng tuyệt vọng hắn điên cuồng rống to, nói:

- Các ngươi không thể giết ta! Ta là Tứ Cực Môn Thiếu chủ, giết ta các ngươi một tên cũng đừng hòng sống sót!

Mọi người nghe xong đều là trong nội tâm khẽ giật mình, vừa rồi chỉ cầu thống khoái, hận không thể đem đối phương oanh thành mảnh vỡ. Hiện tại mới kinh hoảng tỉnh táo lại, toàn bộ lộ ra vẻ mặt khó xử.

Đường Kiếp tựa hồ nhìn thấy hy vọng cứu mạng, vội vàng lần nữa hô lên:

- Chỉ cần các ngươi thả ta rời đi, chuyện hôm nay ta tuyệt không truy cứu, coi như cũng không có chuyện gì phát sinh qua!

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

- Lời này của hắn mọi người còn tin được sao? Nhớ lại bộ dáng vừa rồi của hắn, nếu là thả hắn trở về, lần sau mang theo mấy Vũ đế hàng lâm Khinh Ca Lâm Địa, các ngươi tin mình có thể giữ mạng sống sao?

Lời nói của Lý Vân Tiêu lập tức lại để cho trong lòng mọi người phát lạnh, nghĩ như thế nào đều cảm thấy không có khả năng giữ mạng, lập tức một mực lộ hung quang, đã không sống được, giết một cũng đòi đủ vốn!

- Ầm ầm!

Rốt cục chiến giáp của Đường Kiếp triệt để mất đi hào quang, bay trở về trong cơ thể, vô số đạo công kích rơi xuống, trực tiếp đem hắn từ không trung đánh rơi xuống, chui vào trong lòng đất, đại lượng cát bụi bốc lên, một hố to khủng bố xuất hiện ở bên dưới.

- Đều dừng tay lại!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, hắn thật đúng là sợ Đường Kiếp chết mất. Một là không có cách nào đổi lấy thuyền thược, hai là hiện tại hắn còn thật không dám trêu chọc Tứ Cực Môn. Nếu chỉ là giết chết người phụ trách một phân bộ, vậy thì cũng không sao cả. Tứ Cực Môn cũng sẽ không biết quá xem trọng. Nhưng nếu như là Thiếu chủ chết đi, sợ rằng lần sau đuổi giết hắn, chính là Vũ đế, hơn nữa đoán chừng không chỉ một người.

Cát bụi tản ra, hố sâu thật lướn kia cũng lộ ra, Đường Kiếp toàn thân huyết nhục mơ hồ nằm ở bên trong, tựa hồ vẫn còn có sinh cơ, một chân run rẩy không ngừng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất