Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1005: Thời Cơ Tốt Nhất

Chương 1005: Thời Cơ Tốt Nhất




Lũng Cốt cùng Vụ Cực biểu đầu một người đến từ U Minh tộc, một người đến từ Xi Man tộc, đều là tồn tại trong 32 kiêu thủ Thiên Dạ thần điện.

Tại Thiên Dạ thần điện chỉ có trở thành Chí Tôn vương chân chính mới có tư cách ngồi lên vị trí kiêu thủ.

Mà nghe nói trong Thiên Dạ thần điện cạnh tranh kịch liệt, nếu tu chỉ dưới đáy Chí Tôn vương sẽ không có khả năng ngồi lên vị trí kiêu thủ.

Như vậy đã có thể thấy được tu vi hai người này cường đại thế nào, có thể xưng là tồn lại làm rung chuyển trời đất cũng không ngoa.

"Ngươi Đã tự mình ra mặt, vậy ta đây liền không tham gia."

Vụ Cực kiêu thủ thản nhiên nói.

Theo hắn thấy Cái gọi là bách tộc liên minh chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

Có Lũng Cốt kiêu thủ tự thân xuất mã đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhiệm vụ trọng yếu nhất của bọn hắn khi tới Yên Nhạc hoàng đô là bắt lấy cái người bị điện chủ đại nhân điểm danh, cho nên Vụ Cực kiêu thủ cũng không nhiều lời, trực tiếp hóa thành u quang biến mất trong đại điện.

Cánh cổng Thượng cổ cấm trận bên kia, hắn nhất định phải tự mình canh giữ mới yên tâm được, bất luận gió thổi cỏ lay đều không thể bỏ qua.

Lũng Cốt kiêu thủ khoanh chân ngồi trong đại điện lẳng lặng chờ tin tức từ Vân Thượng Yến.

Vốn dĩ kế hoạch tiêu diệt thủ lĩnh của những thế lực nhân tộc chính là do ba vị hộ pháp trong thần điện chủ trì.

Nhưng Chùy Tinh hộ pháp bị giết, Khải Tát hộ pháp cũng không rõ sống chết, chỉ còn lại Tháp Âm hộ pháp khó có thể nắm giữ đại cục, hắn chỉ có thể tự mình ra mặt.

Khu vực biên giới Hồ Thu Thủy, tại một khu rừng lá phong đỏ, nơi đây hoang tàn vắng vẻ đã lâu ngày, hiếm khi có người đến địa phương này.

Từ sau khi Trụ Sơn hoàng bộ điều động trọng binh phong tỉa hồ Thu Thủy lại, rừng lá phong đỏ lại càng thêm hiếm thấy vết chân, dường như không thấy tồn tại người sống ở nơi này.

Bỗng nhiên hư không vặn vẹo, một đoàn ánh sáng màu bạc từ trong không gian chậm rãi hiện ra, hào quang càng ngày càng đậm, cuối cùng cả khu rừng lá phong đỏ đều được ánh sáng màu bạc này bao phủ lại, trông vô cùng mờ mịt.

Từ trong ánh sang màu bạc có hơn trăm đạo thân ảnh lần lượt đi ra, từng người trong bọn hắn đều khí huyết ngập trời. Nếu ở chỗ khác cũng là cao thủ có thể đảm đương một phía.

Cầm đầu đám người này là một thiếu niên áo trắng, hắn hơi liếc mắt quét qua bốn phía, sau đó liền gật đầu.

So với dự đoán của hắn cũng không có sai lầm quá lớn.

Tịch Thiên Dạ vừa tới địa phương này liền chú ý tới khu rừng lá phong đỏ, lúc đó đã nhớ kĩ tọa độ không gian của khu rừng này.

Hiện tại từ trong cánh cổng thượng cổ cấm trận truyền tống ra ngoài cũng tương đối chuẩn xác.

"Thế mà thật sự truyền tống đến bên ngoài hồ Thu Thủy"

Một đám cao thủ Yên Nhạc hoàng tộc đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, kinh động giống như gặp thiên nhân vậy.

Nhất là Tô Càn Bính, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ càng thêm mấy phần cung kính.

Năng lực của Thiếu niên này thông thiên triệt địa, có thể nói không gì không làm được.

Bên ngoài cánh cổng Thượng cổ cấm trận đang có hàng loạt cao thủ Thiên Dạ thần điện mai phục, thậm chí có đại quân Vương cảnh số lượng gần mười vạn cũng đang đứng chờ ở đó.

Nếu bọn hắn trực tiếp đi ra từ đấy tất nhiên sẽ bị người Thiên Dạ thần điện phát hiện.

Tới lúc đó sẽ không thể tránh được một trận đại chiến kịch liệt.

Kết quả là Tịch Thiên Dạ dùng thủ đoạn nghịch thiên của mình mang mọi người xuất hiện bên ngoài hồ Thu Thủy, tránh khỏi sự bao vây của cao thủ Thiên Dạ điện.

Như vậy bọn hắn không cần chiến đấu cùng Thiên Dạ điện trước nữa, sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị kĩ càng hơn.

Dựa theo ý của Tô Càn Bính tốt nhất là trước hết cứu những tộc nhân đang bị giam trong thiên lao ra, như thế bọn hắn mới có thể buông tay đánh cược một lần.

"Tịch công tử, hoàng đế của Yên Nhạc hoàng bộ chúng ta đều nằm trong tay Trụ Sơn hoàng bộ, theo ý ta nếu như có thể đem hắn cứu ra trước..."

Tô Càn Bính nhìn Tịch Thiên Dạ nói ra.

Nếu như không thể cứu hoàng đế Yên Nhạc hoàng bộ ra ngoài, như vậy thì lần này hắn mang theo hàng loạt tộc nhân ra ngoài chiến một trận sinh tử cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Hắn thấy cứu Yên Nhạc hoàng đế ra ngoài so với việc nào cũng đều trọng yếu hơn cả.

Chỉ cần Yên Nhạc hoàng đế còn tồn tại thì Yên Nhạc hoàng bộ bọn hắn vẫn tồn tại, tín niệm Yên Nhạc hoàng bộ sẽ không bị diệt.

Hắn cũng không tin một nhân tộc lớn như vậy mà không có địa phương nào nào nói lí lẽ. Rõ ràng Trụ Sơn hoàng bộ cấu kết Thiên Dạ thần điện ám hại Yên Nhạc hoàng bộ bọn hắn lại nói thành Yên Nhạc hoàng bộ cấu kết với Thiên Dạ thần điện mưu đồ làm loạn, người người tru diệt.

Quốc gia bị diệt còn phải chịu oan khuất như thế, cho dù là ai thì tâm lí cũng không thể dễ chiu được.

"Yên tâm, chỉ cần Yên Nhạc hoàng đế không chết thì ta sẽ có cách cứu hắn ra."

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng thản nhiên nói.

Chuyện quan trọng nhất khi đến Yên Nhạc hoàng đô là cứu Yên Nhạc hoàng đế ra ngoài, dù sao hắn cũng đã đáp ứng Tô Hàm Hương ít nhất sẽ cứu cha mẹ nàng ra ngoài.

Sau một khắc đồng hồ Tịch Thiên Dạ dẫn theo mọi người đi tới chủ thành trong vùng.

Đoàn người bọn họ có hơn trăm người, nếu là lúc khác sẽ gây chú ý cho người khác.

Nhưng bây giờ tại Yên Nhạc hoàng đô này lại không có người nào rảnh rỗi quan tâm bọn họ.

Bởi vì mỗi ngày có quá nhiều người từ bên ngoài vào Yên Nhạc hoàng đô, tùy tiện một thế lực đều là vài trăm người thậm chí có đội ngũ lên đến ngàn người. Toàn bộ ngóc ngách trong thành cơ hồ đều là đội người kết bè với nhau.

Tửu lâu trong thành đang đắt khách vô cùng, mặc dù trong mấy tháng ngắn ngủi trong thành đã mở thêm mấy vạn tửu lâu nhưng vẫn như cũ không đủ.

Tô Hàm Hương phải bỏ ra một cái giá lớn mới có thể bao được một tòa tửu lâu mới xây xong dùng làm nơi nghỉ chân tạm thời.

Mặc dù lần này bọn hắn ra ngoài đã quyết tâm đối nghịch cùng bách tộc liên minh nhưng cũng không phải khai chiến mù quáng, hiện tại thu thập một chút tình báo trong thành rồi tính toán sau, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

"Công tử, tửu lâu của chúng ta đã được khách quý bao trọn, hôm nay không khai trương."

Tiểu Nhị Trong tửu lâu cung kính hướng một người thiếu niên nói.

Tên thanh niên kia khoảng hai mấy tuổi, tương đối anh tuấn, thuộc dạng dễ làm người khác chú ý tại nơi đông người.

"Bản công tử không ở khách sạn, ta đến tìm người."

Thanh niên kia thản nhiên nói.

"Tìm người? Không biết công tử muốn tìm ai, tiểu nhân thay ngươi đi thông báo một tiếng."

Tiểu nhị tửu lâu cung kính nói, trong mắt lại có chút nghi hoặc, người vừa tới ở đây đã bao trọn cả tửu lâu, làm sao lại có người tìm tới cửa?

"Để hắn lên đây đi."

Một đạo thanh âm nhàn nhạt từ trên lầu truyền tới.

Tiểu nhị nghe vậy thì thân thể chấn động, để cho thiếu niên kia đi qua không ngăn cản nữa.

Thiếu niên kia xuyên qua từng tầng hành lang, cuối cùng bước vào một trong gian phòng khách đẹp đẽ.

"Đại nhân..."

Thiếu niên vừa vào đến cửa liền đột nhiên quỳ xuống, cung kính dập đầu.

Hắn không phải ai khác chính là Chu Đàm Diễm.

"Sự tình Ta giao cho ngươi làm tới đâu rồi?"

Tịch Thiên Dạ từ trong phòng đi ra, nhìn Chu Đàm Diễm nhàn nhạt hỏi.

"Sự tình Đại nhân giao phó tiểu nhân đã làm thỏa đáng, tự nhiên không dám sơ suất."

Chu Đàm Diễm cung kính quỳ trên mặt đất không có một chút tâm khí của hoàng tử, giống như là một nô lệ ti tiện nhất, cung kính tới cực điểm.

Tịch Thiên Dạ coi trọng liếc mắt nhìn Chu Đàm Diễm, người co được dãn được mới có thể thành tựu đại nghiệp.

Chu Đàm Diễm có lẽ thiên phú tu luyện bình thường nhưng nếu làm hoàng đế sẽ là một vị hoàng đế cực kì xuất sắc.

"Hoàng đế Yên Nhạc hoàng bộ đang bị giam giữ nơi nào?"

Tịch Thiên Dạ hỏi.

"Hoàng đế Yên Nhạc hoàng bộ Tô Lăng Hạo bị giam giữ trong thiên lao thứ 16 tại Bắc thành, Trước mắt thiên lao thứ 16 là lao ngục được canh giữ sâm nghiêm nhất trong cả Yên Nhạc hoàng đô, không chỉ hoàng đế Tô Lăng Hạo bị giam giữ ở đó, hoàng hậu cùng với một đám cao tầng Yên Nhạc hoàng tộc khác cũng đều giam giữ ở nơi đó."

Chu Đàm Diễm cung kính nói.

Hắn phải bỏ ra rất nhiều tinh lực cùng đại giới mới lấy được tin tức này tới tay, độ khó rất lớn, người bình thường sẽ không thể làm đươc.

Dù sao người biết được địa điểm giam giữ cụ thể Yên Nhạc hoàng đế tại toàn bộ Yên Nhạc hoàng đô chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bất quá tâm tư của Trụ Sơn hoàng bộ rõ ràng không đặt quá mức vào Yên Nhạc hoàng bộ, tâm tư phần lớn đặt trên bách tộc liên minh cho nên hắn mới có thể thừa dịp điều tra, bằng không tin tức cơ mật như vậy hắn muốn điều tra trong vòng nửa tháng ngắn ngủi gần như là không có khả năng.

"Không sai, không khiến ta thất vọng."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt gật đầu nói.

Kết quả ngược lại khiến hắn có chút hài lòng, biết được vị trí cụ thể Yên Nhạc hoàng đế, như vậy muốn cứu hắn ra sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

"Tin tức của ngươi ta sẽ phái người đi nghiệm chứng, nếu là thật thì ta sẽ tuân thủ lời hứa của mình."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Chu Đàm Diễm nghe vậy mừng thầm, nếu có thể sống sót người nào lại muốn chết.

Tin tức của hắn có từ một tên cao tầng bên trong Trụ Sơn hoàng bộ, độ tin cậy có ít nhất tám phần mười.

Bất quá, Tịch Thiên Dạ hắn chẳng lẽ muốn đi cướp ngục...?

Chu Đàm Diễm có chút xoắn xuýt, nếu như Tịch Thiên Dạ cướp ngục không thành công, sau đó bỏ mình, hắn chẳng phải là vẫn như cũ không sống được?

"Tịch đại nhân, toà lao ngục kia có trọng binh Trụ Sơn hoàng bộ đóng giữ, nghe nói có không ít cao thủ âm thầm trấn giữ. Theo ta được biết Thánh Thiên vương cũng có không dưới hai người, nếu đại nhân muốn cướp ngục nhất định phải cẩn thận."

Chu Đàm Diễm tận tình nói, hắn hiện tại đã cùng Tịch Thiên Dạ cột trên một chiếc thuyền, tất nhiên không hy vọng Tịch Thiên Dạ xảy ra chuyện.

Chỉ chốc lát sau Tô Hàm Hương cùng Tô Càn Bính đã đến gian phòng của Tịch Thiên dạ, sau khi biết được địa điểm giam giữ cụ thể Tô Lăng Hạo liền hung phấn không thôi.

"Tịch công tử, lúc nào chúng ta hành động cứu người?"

Tô Hàm Hương kích động nói. Biết được tin tức của phụ hoàng, nàng một khắc đồng hồ cũng không chờ được, hận không thể lập tức đi cứu người.

"Hiện tại là được rồi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Lúc nào động thủ kỳ thật với hắn mà nói, không có gì khác nhau.

Bất luận là người hay thế lực nào, nếu như dám đến ngăn cản tiện tay trấn áp là được, sớm hay muộn cũng không khác nhau.

"Ta đi chuẩn bị một chút."

Tô Hàm Hương quay người chuẩn bị ra ngoài triệu tập nhân mã, nghĩ kế hoạch cứu viện.

"Chậm đã."

Chu Đàm Diễm gọi lại Tô Hàm Hương.

Tô Hàm Hương ngừng lại, nghi ngờ nhìn Chu Đàm Diễm.

Sau khi Biết được người này là công thần điều tra ra địa điểm giam giữ phụ hoàng nàng, thái độ Tô Hàm Hương đối với hắn không kém.

"Công chúa điện hạ, hiện tại đi cứu người nguy hiểm quá lớn, không bằng đợi đến hai ngày sau mới động thủ, nếu như là hai ngày sau động thủ xác xuất thành công có thể đề cao ít nhất năm thành."

Chu Đàm Diễm nói ra.

"Há, lời ấy có ý gì?"

Tô Hàm Hương hơi kinh ngạc nói.

Hai ngày sau động thủ xác xuất thành công có thể đề cao năm thành?

Người này lấy tự tin như vậy đâu ra, xác xuất năm thành cũng không phải là trò đùa.

Đây không phải là nói nếu chờ thêm hai ngày, bọn hắn cơ là sẽ thành công?

"Bởi vì Trụ Sơn hoàng bộ hộ quốc Thượng Sư ngày mai sẽ ở trung ương quảng trường tổ chức đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, thương thảo đi tới Xương Trạch thành thảo phạt dư nghiệt Yên Nhạc... Không, tấn công Yên Nhạc hoàng bộ. Sáng ngày sau cao thủ bên trong Yên Nhạc hoàng đô sẽ giảm bớt hơn chín thành, chính là thời cơ động thủ tốt nhất."

Chu Đàm Diễm tràn đầy tự tin nói.

Hắn thấy bây giờ động thủ ngay, xác xuất thành công của đám người Tịch Thiên Dạ cơ hồ bằng không

Dù sao hiện tại tại Yên Nhạc hoàng đô này khắp nơi đều có cường giả, có thể nói phân nửa cường giả nhân tộc đã có mặt ở đây rồi.

Nhiều thế lực như vậy cộng thêm Trụ Sơn hoàng bộ cùng Vân Mục hoàng bộ đang trực chờ, nếu Tịch Thiên Dạ dám mạo hiểm chỉ có một con đường chết.

Chờ tới ngày mai sau khi đại hội tuyên thệ diễn ra, lúc đó chín thành cao thủ sẽ rời khỏi Yên Nhạc hoàng đô thì Tịch Thiên Dạ bọn hắn mới có cơ hội thành công.


Trang 504# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất