Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1009: Chiến Vạn Người

Chương 1009: Chiến Vạn Người




Ánh kiếm Vân Thượng Yến bao phủ Tịch Thiên Dạ, phạm vi trăm trượng đều hóa thành tử vực.

"Ngu xuẩn! Quyết đấu với cao thủ mà lười biếng như thế đúng là không biết sống chết."

Đốc Anh hoàng tử cười lạnh, trong thiên hạ có thể tiếp được một đòn như thế có mấy người?

Tịch Thiên Dạ tùy ý như thế không khác tìm đường chết.

"Không sai, Tịch Thiên Dạ chết chắc rồi."

Thái tử Vân Mục hoàng bộ Thạch Nguyên Hiên nói, bởi vì đều là dòng chính của cửu đại hoàng bộ hoàng tộc nên Thạch Nguyên Hiên và Đốc Anh, Đốc Trọng đi khá gần nhau.

Có lẽ vì Trụ Sơn hoàng bộ liên minh với Vân Mục hoàng bộ nên quan hệ hai người khá hòa hợp.

"Cao thủ quyết đấu một chút bất cẩn cũng không thể có, Tịch Thiên Dạ hiện tại rất trẻ."

Đốc Trọng hoàng tử lắc đầu nói, bỏ qua chuyện Tịch Thiên Dạ đối địch với Trụ Sơn hoàng bộ thì hắn khá bội phục năng lực và sự quyết đoán của Tịch Thiên Dạ.

Không nói đến người trẻ tuổi mà dù cho toàn bộ nhân tộccũng không có mấy người có thể làm được như Tịch Thiên Dạ.

"Quản nhiều như vậy làm gì, Tịch Thiên Dạ chết là tốt rồi, vân hiên huynh, Hàm Hương công chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân nhân tộc, Tịch Thiên Dạ chết rồi ta xem kẻ đệ nhất mỹ nhân kia còn có thể dựa dẫm ai."

Đốc Anh hoàng tử ánh mắt gian xảo, cười nói.

Thạch Nguyên Hiên nghe vậy ánh mắt sâu xa, hắn khá là yêu thích vị Hàm Hương công chúa kia, nếu như có biện pháp bắt lấy thì không thể tốt hơn.

Không có Tịch Thiên Dạ che chở, một cô gái rơi vào trong tay hắn không phải là hắn muốn làm gì thì làm sao.

Đốc Anh hoàng tử cũng muốn tặng Tô Hàm Hương cho phụ hoàng, Trụ Sơn hoàng đế phong lưu nổi tiếng thiên hạ, lúc còn trẻ cũng như thế đến già cũng không có gì thay đổi.

Phong mang tuyệt thế của ánh kiếm khiến phạm vi trăm trượng hóa thành hố đen, đừng nói là người, cho dù thánh khí rơi vào lỗ đen kia cũng sợ trong nháy mắt sẽ hủy diệt.

Giữa lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tịch Thiên Dạ không chết cũng trọng thương thì từng vòng ánh kiếm kia bỗng nhiên tán loạn như một chiếc nến bị người khác bóp nát.

Tịch Thiên Dạ đứng ngay giữa hố đen một chút biến hóa cũng không có.

Trên tay hắn kẹp thanh bội kiếm của Vân Thượng Yên.

"Làm sao có thể!"

Vân Thượng Yến tràn đầy kinh hãi khi nhìn thấy trường kiếm bị kẹp giữa hai ngón tay Tịch Thiên Dạ.

Hắn thủ thế chờ đợi, cho dù chí tôn vương cũng chưa chắc có thể chỉ dựa vào hai ngón tay mà có thể giữ lấy kiếm một cách chắn chắn.

Hắn thử đem chiến kiếm nhổ ra nhưng rồi sợ hãi phát hiện không cách nào đem chiến kiếm từ tay Tịch Thiên Dạ rút ra.

"Phá!"

Hai ngón tay Tịch Thiên Dạ bắn ra một luồng sức mạnh va chạm với Vân Thượng Yến chiến kiếm kia.

Trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh khủng bố va chạm khiến Vân Thượng Yến chấn động bay ra ngoài.

Hì hì!

Vân Thượng Yến lăn lộn trên bầu trời hơn một nghìn trượng thân thể mới miễn cưỡng ngừng lại, máu từ trong cổ họng phun ra, sắc mặt trong phút chốc trắng bệch không gì sánh được.

"Ngươi..."

Vân Thượng Yến ngơ ngác nhìn Tịch Thiên Dạ, cỗ lực lượng mạnh mẽ kia dường như đánh tan thân thể hắn, chém chết toàn bộ sinh cơ của hắn. Nếu không phải hắn có bùa hộ mệnh do Trụ Sơn hoàng đế ban tặng sợ là đã chết trong tay người trẻ tuổi trước mặt.

"Ngươi có tu vi gì? Làm sao có khả năng như thế."

Vân Thượng Yến thật sự không dám tin tưởng, từ lúc sinh ra tới nay hắn chưa từng thấy một người trẻ tuổi có sức mạnh khủng bố như thế.

Lúc tinh linh tộc tổ chức thịnh hội, hắn từng trải nghiệm qua sức mạnh của chí tôn vương nên dám khẳng định vị chí tôn vương kia tuyệt đối không có thực lực khủng bố như Tịch Thiên Dạ.

Toàn bộ quảng trường đều rơi vào vắng lặng, tất cả mọi người đều tràn đầy khiếp sợ nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt không thể tin được.

Vân Thượng Yến thất bại!

Hơn nữa bại triệt để như vậy.

Thân là chí tôn lâu năm nhưng khi ở trong tay Tịch Thiên Dạ lại giống như hài đồng không đỡ nổi một đòn.

Không sai!

Quá trình chiến đấu vừa rồi làm cho người ta cảm thấy như là đại nhân ức hiếp tiểu hài tử không biết trời cao đất rộng.

"Chuyện này... Làm sao có khả năng..."

Giang Thượng Lâm cũng không nói gì, vừa rồi hắn còn đang nói Tịch Thiên Dạ lập tức sẽ bị đánh bại nhưng liền bị hiện thực làm mất mặt.

"Chuyện này... Thật sự vô địch sao..."

Lần này, cho dù sùng bái Tịch Thiên Dạ một cách mù quáng nhưng Giang Hoài Nguyệt cũng không còn lời nào để nói.

Mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, quả thực không phải người mà là truyền thuyết a.

Hộ quốc thượng sư của Trụ Sơn hoàng bộ cũng không ngăn được mân mê hai ngón tay, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không dám tin.

Đốc Anh và Thạch Nguyên Hiên trầm mặc.

Con mắt Đốc Trọng cũng đờ đẫn không che giấu nổi.

"Tịch Thiên Dạ đột phá đến chí tôn vương?"

Hà Bách Châu nghiêm nghị phát hiện ngày càng nhìn không thấu Tịch Thiên Dạ.

Hay là, hắn thật sự có thể nghịch chuyển thế cuộc trước mắt cũng có thể.

Thật ra Hà Bách Châu cũng không quá xem trọng Tịch Thiên Dạ, dù sao hai quyền khó địch bốn tay, hảo hán cũng không chịu nổi nhiều người.

Sức mạnh cách xa như thế, hy vọng trở mình quá mức xa vời.

"Một đám bị lợi ích che mờ con mắt, giết hết các ngươi cũng không quá đáng."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt quét mắt nhìn quảng trường đông nghìn nghịt người kia, ánh mắt ngày càng sắc bén. Hắn vẫy tay, Vân Thượng Yến chiến kiếm liền rơi vào tay rồi tiện tay đánh ranHuyền Nguyên kiếm đạo thánh kiếm quyết.

Một luồng kiếm khí khổng lồ đem thiên địa chia ra làm hai, một nửa là bạch, một nửa là hắc.

Cho dù có một tòa thái cổ ma sơn che trước mặt dường như cũng sẽ bị một kiếm kia chia ra làm hai.

Trên chiến đài có mấy trăm nhân tộc, trong đó có vài tên không tránh kịp bị Tịch Thiên Dạ một kiếm giết chết.

Dù cho tu vi bọn họ đều có tu vi thánh thiên vương nhưng ở trước mặt Tịch Thiên Dạ chỉnhư loài giun dế yếu đuối.

Kiếm khí tung hoành, ánh kiếm như sao băng quét qua chỗ nào thì chỗ đó liền biến thành một bãi xác chết.

"Đáng ghét! Tập kết tất cả sức mạnh tiêu diệt kẻ này."

Vân Thượng Yến tức giận, hắn đường đường làhộ quốc thượng sư, hơn một nghìn năm qua chưa từng thất bại như thế.

Tịch Thiên Dạ chỉ có một người lại muốn xông vào muốn giết sạch bọn họ.

Nếu hắn thật sự làm được, vậy bách tộc liên minh của bọn họ, Trụ Sơn hoàng bộ, Vân Thượng Yến... Chẳng phải đều thành chuyện cười sao.

"Khinh người quá đáng, tiêu diệt kẻ này."

"Quyết không thể để hắn tiếp tục làm dữ xuống, Tịch Thiên Dạ nhất định phải chết."

"Đáng chết, ngươi nhất định phải chết."

Lượng lớn cao thủ bị Tịch Thiên Dạ giết chết đã triệt để chọc giận bách tộc liên minh.

Bọn họ có mấy trăm ngàn cao thủ hội tụ ở đây, trong thành lại có lượng lớn thiên vương trận pháp cùng thượng cổ cấm chế, ngoài thành có hơn ngàn vạn thánh giả đại quân sao lại sợ một người như Tịch Thiên Dạ.

Huyết dịch nhuộm đỏ hết tất cả mọi thứ khiến bọn họ kích động triệt để.

Tịch Thiên Dạ tuy đáng sợ nhưng tất cả mọi người đều nghĩ họ nhiều người như vậy, lẽ nào sợ một người Tịch Thiên Dạ, dù bất chấp tất cả cũng muốn hành hạ hắn đến chết.

vì nghĩ như vậy nên toàn bộ dũng khí của các tu sĩ đều điên cuồng dâng lên rút vũ khí đánh về phía Tịch Thiên Dạ.

Trong nhất thời, đủ mọi màu sắc rọi sáng thiên địa đồng loạt đánh về phía Tịch Thiên Dạ.

Những người không có quan hệ với bách tộc liên minh sắc mặt ai nấy đều trắng bệch điên cuồng lùi lại, sợ bị hoang khí kia bao phủ.

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn dòng ánh sáng màu sắc rực rỡ đánh về phía mình mà không có bất kì biểu tình gì.

Sự công kích của mấy trăm ngàn người tựa hồ cũng không cách nào dao động ý chí của hắn.

Kiếm trong tay hắn tiện tay bị hắn văng ra ngoài.

Kiếm khí va chạm tạo ra sự bùng nổ ra kinh thiên động địa.

Thân thể Tịch Thiên Dạ hơi chấn động lùi về phía sau năm, sáu bước, sàn chiến đấu bị hắn giẫm đến mức vỡ vụn.

Sự công kích của mấy trăm ngàn người tưởng là rất đáng sợ, nhưng nếu không có chuyên môn tập hợp thì cũng không thể dồn tất cả sức mạnh lại thành một.

Dù là như thế nhưng đó cũng là một lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

Chiến kiếm của Vân Thượng Yến bị tác động hóa thành hàn nghìn mảnh vỡ.

Một thanh thánh thiên vương chiến khí như vậy mà cũng bị huỷ diệt một cách khủng bố như thế!

"Hắn không ngăn được công kích của chúng ta, tiếp tục ra tay giết chết kẻ này."

Thấy Tịch Thiên Dạ bị đánh lui, Vân Thượng Yến vui vẻ, đôi mắt tràn đầy hung quang.

Vân Thượng Yến tuy rằng biểu hiện hung ác nhưng lại không dám một chọi một với Tịch Thiên Dạ, thậm chí không dám xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, lóe lên liền ẩn giấu trong đám người kia để Tịch Thiên Dạ không được hắn.

Một đòn có hiệu quả, rất nhanh đợt công kích thứ hai liền ngưng tụ mà ra, sau đó với khí thế hủy thiên diệt địa, điên cuồng đánh về phía Tịch Thiên Dạ.

"Có chút lợi hại, lại có thể ngăn trở công kích của nhiều người như vậy, những chí tôn vương phổ thông căn bản không có được bản lãnh như thế."

"Bất quá cũng tốt, trước hết để cho hắn chống cự mấy làn sóng công kích này thì lúc ta động thủ có thể ung dung một ít."

Phía trên quảng trường, Lũng Cốt nhìn thế cục hỗn loạn cười âm trầm.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, trong nhân tộc lại có thiếu niên kinh người như vậy,Thiên Dạ thần điện bọn họ cũng chưa chắc bồi dưỡng được.

Lai lịch của người nọ có lẽ không đơn giản, trở về phải cẩn thận điều tra lại.

Bất quá Vân Thượng Yến cũng khá thông minh, cố ý khiến bách tộc liên minh cùng Tịch Thiên Dạ lưỡng bại câu thương, cuối cùng bất luận ai thắng ai thua thì lúc bọn hắn đi ra đều thêm ung dung.

"Vân Thượng Yến suýt chút nữa bị người trẻ tuổi kia một kiếm diệt nhưng không tiết lộ chúng ta mà vẫn như trước cùng hắn dây dưa. Sau trận chiến này đúng là có thể đưa hắn cho điện chủ đại nhân, nói không chừng có thể gia nhập Thiên Dạ thần điện."

Ông lão đứng sau lưng Lũng Cốt kiêu thủ chính là Tháp Âm hộ pháp.

Vốn là kết cục ngày hôm nay là do hắn làm chủ nhưng Chùy Tinh hộ pháp cùng Khải Tát hộ pháp một người chết, một người tung tích không rõ, chỉ còn hắn một người cô đơn.


Trang 506# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất