Chương 1018: Toàn Thành Sôi Trào
Lời nói của Vân Thượng Yến khiến cho rất nhiều người nổi lên cảm giác không ổn.
Một số tủ lĩnh của thế lực lớn cũng không ngốc, ngược lại hết sức thông minh. Vân Thượng Yến mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng.
Nếu như Trụ Sơn hoàng bộ thật sự hợp tác với Thiên Dạ thần điện, vậy bọn hắn vì sao lại muốn thành lập liên minh bách tộc?
Dựa vào sức mạnh của Thiên Dạ thần điện giết chết một tên Tịch Thiên Dạ quả là đơn giản dễ dàng.
Cho nên việc thành lập khẩu hiệu của cộng đồng liên minh bách tộc đối kháng Tịch Thiên Dạ vốn không được thành lập.
Ban đầu trong lòng của một số thủ lĩnh thế lực lớn thủ lĩnh đã hoài nghi, vì đối phó một tên Tịch Thiên Dạ, Trụ Sơn hoàng bộ lại có thể sẵn sàng trả cái giá lớn như vậy, chắp tay nhường toàn bộ Thu Cách Nhã đại bình nguyên.
Bây giờ xem ra, quả nhiên không đơn giản như vậy.
"Lập tức rút lui."
Trong lòng Giang Thượng Lâm cảm giác không ổn càng ngày càng mãnh liệt, quyết định thật nhanh, kêu toàn bộ mọi người của Mộ Phong hoàng bộ chuẩn bị rút lui, một chút cũng không trì hoãn.
"Đã chậm rồi!"
Hà Bách Châu lắc đầu, ánh mắt thâm thúy ngưng trọng nhìn về phía một thạch pháp cao lớn, một gợn sóng đặc biệt ngủ đông đã lâu, từ thạch tháp kia chậm rãi hiển hiện.
"Có ý gì!"
Giang Hoài Nguyệt không rõ cho lắm, vì cái gì mà thúc tổ và Chu công tử đều khẩn trương như vậy?
Dưới cái nhìn của nàng, Tịch Thiên Dạ thắng, hẳn là kết quả không tệ.
Ít nhất bọn hắn không tham gia liên minh bách tộc, cũng không nhằm vào Tịch Thiên Dạ, dựa vào tích cách ân oán rõ ràng của Tịch Thiên Dạ, không đến mức làm khó bọn họ.
Nhưng nghi hoặc chỉ trong nháy mắt, rất nhanh nàng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Một khí tức hắc ám nồng đậm đến cực điểm bỗng nhiên từ lòng đất Yên Nhạc hoàng bộ mà ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn bộ Hoàng thành lại.
Trong lúc nhất thời, ban ngày hóa thành đêm tối, một bóng tối dày đặc bao trùm toàn bộ thiên địa, không có ngôi sao, cũng không có ánh trăng, chỉ có hắc ám vô tận.
Trong mắt người bình thường giống như đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng các tu sĩ lại có thể nhờ vào quầng sáng của mình mà thoáng thấy rõ hình ảnh xung quanh.
Đương nhiên, vấn đề về tầm nhìn thì không phải vấn đề lớn gì, đáng sợ nhất chính là sức mạnh hắc ám kia điên cuồng chui vào trong cơ thể tất cả mọi người không ngừng phá hoại sinh cơ và huyết khí trong cơ thể các tu sĩ, một số tu sĩ tu vi thấp lập tức kêu thảm, sắc mặt ám trầm giống như là trúng độc.
"Sức mạnh của Thiên Dạ thần điện."
"Trong Yên Nhạc hoàng đô lại có tiềm ẩn tà nhân của Thiên Dạ thần điện."
"Lẽ nào lại như vậy, Thiên Dạ thần điện không khỏi quá phách lối, hoàn toàn không để Nhân tộc chúng ta vào mắt sao."
Cả thành trì đều vang lên từng đợt tiếng kinh hô, màn trời hắc ám bao phủ toàn bộ hoàng đô, chỉ có Thiên Dạ thần điện mới có thủ đoạn như thế.
Hơn nữa không chỉ tu sĩ bình thường chịu áp chế, dù cho những tu sĩ tu thành Thiên Vương cảnh kia tay chân đều chết lặng một hồi, huyết dịch lạnh buốt, ở lại thời gian dài rất có thể bị đông cứng.
"Cung nghênh kiêu thủ đại nhân, Thiên Dạ thần điện thiên thu vạn đại, hoàn vũ vô địch."
Vân Thượng Yến tóc tai bù xù, lúc màn trời hắc ám xuất hiện, một chút lưỡng lự cũng không có liền lập tức quỳ xuống.
Làm cường giả chí tôn của nhân loại, mặc dù có chút khúm núm, nhưng hắn rõ ràng giờ khắc này chỉ có sự tồn tại tuyệt thế của Thiên Dạ thần điện mới có năng lực cứu hắn, nếu không hôm nay hắn tất nhiên sẽ bàn giao ở đây.
Cường giả khác của Trụ Sơn hoàng bộ đều ngây người, nhưng thấy đại nhân quốc sư của mình cũng quỳ xuống, cũng không dám sơ suất, toàn bộ thấp thỏm bất an quỳ xuống.
"Cạc cạc...!"
Cùng với Vân Thượng Yến và người của Trụ Sơn hoàng bộ quỳ xuống cung nghênh, một tiếng cười cạc cạc quái dị vô cùng đang vang lên trong thiên địa.
Sau một khắc, từ trong màn trời hắc ám có một nhân ảnh áo đen đi ra.
Tên kia có dáng người thấp bé, cả người được bao phủ trong áo choàng, mũ trùm phía dưới có một đôi mắt tinh hồng như máu tản ra hào quang tà dị làm người khác sợ run.
Trên thân người áo choàng thần bí kia tản ra một khí tức vô cùng kinh khủng, toàn bộ thiên địa đều lấy hắn làm trung tâm, giống như trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.
"Thế lực của chí tôn, hắn chính là một tên Chí Tôn vương."
"Chí tôn chân chính, người áo đen kia chính là chí tôn chân chính."
"Thiên Dạ thần điện kiêu thủ, thấp nhất là Chí Tôn vương, hơn nữa nghe nói trong Chí Tôn vương, kiêu thủ là sự tồn tại khá cường đại."
"Xong rồi. Thiên Dạ thần điện thế mà nhúng tay vào trận chiến của nhân loại chúng ta."
Lũng Cốt kiêu thủ xuất hiện lập tức dẫn tới gió lốc to lớn vào trong toàn bộ Yên Nhạc hoàng đô.
Tầm mắt tất cả mọi người chấn động nhìn Lũng Cốt kiêu thủ, trong lòng tràn đầy kính sợ và hoảng hốt.
Chí Tôn vương chân chính chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết.
Mặc dù tất cả mọi người suy đoán Tịch Thiên Dạ chính là một chí tôn chân chính, sức mạnh có thể so với chí tôn.
Nhưng trên người hắn, cuối cùng cũng không có khí tức Chí Tôn vương nên có.
Chí Tôn vương chân chính là sự tồn tại đỉnh phong nhất trong thiên địa, có chính quả của chí tôn, một khi xuất hiện liền cộng hưởng giữa thiên địa, xuất hiện chí tôn pháp tắc và chí tôn khí.
Tịch Thiên Dạ mặc dù rất mạnh, có người hoài nghi hắn mạnh hơn Chí Tôn vương, nhưng cuối cùng không có khí tức và cảm giác của chí tôn.
Khí tức của Tịch Thiên Dạ, càng thêm thiên về siêu nhiên khiến cho người nhìn không thấu, cảm giác bàng quan.
Cả hai so sánh như nhau, kỳ thật khí tức của chí tôn làm người khác kính sợ và khủng hoảng hơn.
So sánh trong thế giới này, chí tôn chính là sự tồn tại chí cao vô thượng, công lý phép tắc thế giới đều nhận.
"Khặc khặc, nghĩ không ra đi vào địa bàn nhân tộc lại có thể gặp người trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại như thế. Tịch Thiên Dạ, ngươi có hứng thú gia nhập Thiên Dạ thần điện hay không, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Thiên Dạ thần điện thì bản tọa có thể tha cho ngươi khỏi chết."
Lũng Cốt kiêu thủ nhìn cũng không nhìn Vân Thượng Yến cùng với người của Trụ Sơn hoàng bộ, một đôi mắt huyết hồng trực tiếp chăm chú vào trên thân Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ chính là một thiên tài phong hoa tuyệt đại, trong Thiên Dạ thần điện bọn hắn mặc dù cũng không ít thiên tài, thế nhưng không người nào có thể so sánh với Tịch Thiên Dạ.
Người trẻ tuổi có thiên phú tuyệt hảo giống Tịch Thiên Dạ như vậy, mang hắn về Thiên Dạ thần điện, tin chắc điện chủ đại nhân chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Còn vấn đề trung thành, theo như Lũng Cốt kiêu thủ căn bản cũng không phải là vấn đề.
Thủ đoạn nô dịch của Thiên Dạ thần điện bọn hắn rất nhiều, một khi rơi vào trong tay Thiên Dạ thần điện thì sinh tử không còn là của mình.
Lũng Cốt kiêu thủ chắp tay sau lưng chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Tịch Thiên Dạ, nếu như Tịch Thiên Dạ nguyện ý thần phục, đương nhiên như thế không còn gì có thể tốt hơn, hắn cũng có thể bớt đi một trận chiến đấu kịch liệt.
Đương nhiên Lũng Cốt kiêu thủ cũng không biết Tịch Thiên Dạ là người phá hủy Thiên Dạ Phần Tâm Chú kia, nếu không nhất định sẽ không nói những lời này.
Trong lòng hắn, người phá hư Thiên Dạ Phần Tâm Chú chắc chắn là trong Yên Nhạc tổ lăng, còn cần hắn đi tìm thực hư.
"Bảo ta thần phục?"
Tịch Thiên Dạ nhìn Lũng Cốt kiêu thủ, bỗng nhiên nhàn nhạt cười.
Hắn chính là Thuỷ Tổ nhất mạch Thiên Dạ, lại có người không biết xuất hiện ở chỗ nào lại kêu gọi hắn thần phục.
"Ngươi không nguyện ý?"
Ánh mắt của Lũng Cốt kiêu thủ lạnh lùng, từ trong đôi mắt của Tịch Thiên Dạ, hắn nhìn ra sự châm biếm.
Toàn bộ thiên hạ người dám châm biếm Thiên Dạ thần điện bọn hắn thật sự không có bao nhiêu.
Trang 510# 2