Chương 1017: Không sợ?
Thạch Nguyên Hiên bây giờ rất hối hận, vạn nhất Tịch Thiên Dạ điên lên giết sạch tất cả mọi người, vậy bây giờ phải làm sao?
Không nói những tinh anh nhân tộc này, nhưng hắn cũng không muốn chết.
Hắn chính là Thái Tử của Vân Mục hoàng bộ, hơn nữa không có người cạnh tranh, tương lai đã định trước sẽ trở thành hoàng đế của Vân Mục hoàng bộ.
Tiền đồ rộng mở quang minh rực rỡ, hắn không cam tâm chết ở chỗ này.
Thạch Nguyên Hiên hận bản thân không thể mọc một đôi cánh tàng hình để hắn có thể lập tức chạy ra khỏi Yên Nhạc hoàng đô.
Trong hoàng cung, người của liên minh bách tộc mảnh lớn mảnh nhỏ đều quỳ trên mặt đất khẩn cầu Tịch Thiên Dạ tha thứ.
Bọn hắn mặc dù nhiều người, thoạt nhìn thế lớn, nhưng ở trước mặt Tịch Thiên Dạ lại như con mèo nhỏ yếu vô lực tuyệt vọng.
Không có người phản kháng bởi vì tất cả mọi người đều sợ hãi rồi, căn bản không dám phản kháng, phản kháng chính là chết.
Những thế lực và cá nhân kia không tham gia liên minh bách tộc, không tham gia bao vây Tịch Thiên Dạ, toàn bộ đều hai mặt nhìn nhau không người nào dám nói chuyện, không người nào dám lớn tiếng thở, theo như suy nghĩ của bọn hắn liên minh bách tộc đại thế đã thành rồi cứ như vậy ầm ầm ngã xuống.
"Liên minh tạm thời hội tụ lại với nhau quả nhiên không bền chắc."
Giang Hoài Nguyệt nhếch miệng, thanh thế liên minh bách tộc nhìn như rất lớn, nhưng thoáng trải qua một chút ngăn trở đã yếu mềm không đứng dậy được.
Nói trắng ra là bên trong lỏng lẻo không tín nhiệm lẫn nhau, lòng tin và tín ngưỡng không thống nhất.
Đổi thành các thế lực lớn khác trên đại lục, dù cho gặp nguy hiểm hủy diệt cũng không có khả năng giống những người không có cốt khí chút nào như thế.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi thắng."
Vân Thượng Yến nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, từ trên thân của người trẻ tuổi trước mắt này, hắn có cảm giác rất bất lực, trong lòng bất luận ý chí chiến đấu gì cũng lên không nỗi. Bản thân già thật rồi sao, đến nỗi ý chí cũng bị người khác đánh sụp.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhìn đám người quỳ đầy đất, trong con mắt không có bất kỳ biểu lộ gì.
"Vân Thượng Yến, ngươi muốn chết như thế nào?"
Hổ Tam Âm cười gằn tiến lên, con ngươi hổ to lớn nhìn Vân Thượng Yến phóng thích ra huyết quang tinh hồng.
Vân Thượng Yến chính là bán bộ Chí Tôn vương, thôn tính hắn chắc chắn có thể làm cho tu vi nâng cao một đoạn dài. Tịch Thiên Dạ có lẽ sẽ không quan tâm, nhưng hắn quan tâm. Trong mắt của Nguyên Long Huyền Linh Quy và Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng là lập loè huyết quang, như là hung thú nhắm người thôn tính.
Cao thủ trong liên minh bách tộc nhiều như vậy, nhưng huyết thực thật sự có thể làm bọn hắn tiến thêm một bước lại tương đối thiếu, dù cho những Thánh Thiên vương kia cũng làm không được. Vân Thượng Yến tu thành chuẩn chí tôn thể, trong máu ẩn chứa sức mạnh chí tôn chính là sức mạnh huyền diệu nhất trong thế giới này.
"Muốn giết ta, dựa vào các ngươi có thể sao."
Vân Thượng Yến nhìn Tịch Thiên Dạ và vài con chiến thú thật sâu, bỗng nhiên càn rỡ phá lên cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Thải Lân công chúa nắm thanh kiếm nhỏ máu từ trong đám người đi ra, những cao thủ liên minh bách tộc trông thấy nàng dồn dập lui tránh như là trông thấy một nữ ma đầu tuyệt thế. Lúc mới vừa xông vào hoàng cung, số cao thủ chết ở trong tay nữ tử này đều đếm không hết, chính là một ác nhân thật sự.
Thải Lân công chúa đứng trước mặt Vân Thượng Yến dò xét kĩ trên dưới lão, cao thủ cấp độ bán bộ Chí Tôn vương, nàng chưa từng giao thủ qua, giờ khắc này cũng có chút kích động muốn nhìn xem cái gọi là bán bộ Chí Tôn vương mạnh hay là nàng mạnh.
Nhưng tình trạng bây giờ của Vân Thượng Yến rõ ràng không bình thường, trong tiếng cười tràn ngập vẻ châm biếm và đắc ý nồng đậm.
Binh đã bại rồi, hắn đắc ý cái gì?
"Các ngươi đều phải chết, tất cả các ngươi đều phải chết."
Tiếng cười của Vân Thượng Yến hơi ngừng, một đôi mắt độc xà âm lãnh quét qua tất cả mọi người trong Yên Nhạc hoàng đô.
Lời hắn nói rõ ràng không chỉ có Tịch Thiên Dạ, mà là tất cả mọi người, bao gồm liên minh bách tộc, toàn bộ mọi người trong Yên Nhạc hoàng đô.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Vân Thượng Yến điên rồi sao? Lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo này.
Hơn nữa hắn dựa vào cái gì giết chết tất cả mọi người, hắn đã hoàn toàn bại trận rồi!
"Bị điên rồi sao?"
"Ta thấy Vân Thượng Yến điên thật rồi, cũng đúng. Anh danh một đời bị hủy trong tay một người trẻ tuổi như Tịch Thiên Dạ, hắn có thể không điên sao."
"Muốn giết chết tất cả chúng ta? Ta cũng không trêu chọc hắn, người tẩu hỏa nhập ma quả nhiên đáng sợ."
Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao cả, cũng chỉ trỏ về phía Vân Thượng Yến, trong lòng thở dài, nhất đại tông sư xem như xong.
Vân Thượng Yến vẫn đang cười đắc ý, không để ý đến mọi người châm biếm. Một lúc sau mới ngừng lại được, hắn nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu rồi nói ra từng chữ:
"Tịch Thiên Dạ, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, có thể bên ngoài thế giới có văn minh to lớn chúng ta không cách nào tưởng tượng được, nhưng ở trong Chân Mộc linh thổ lại có vua không ngai ai cũng không thể trêu chọc. Nhưng đáng tiếc... Ngươi đã trêu chọc rồi."
"Ngươi nói chính là Thiên Dạ thần điện sao?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Dựa vào trình độ linh hồn của hắn đương nhiên đã sớm phát giác, sau lưng có một đôi mắt luôn đang ngó chừng hắn. Chủ nhân của cặp mắt kia tu luyện sức mạnh hắc ám giống hệt với công pháp của Thiên Dạ thần điện.
Thiên Dạ thần điện?
Có ý gì!
Trong Yên Nhạc hoàng đô, không ít người đều bị sốc bởi những lời của Tịch Thiên Dạ rồi, chiến đấu trong nhân loại bọn hắn có quan hệ gì với tô chức tà ác đáng sợ kia?
Mặc dù Trụ Sơn hoàng bộ nói Yên Nhạc hoàng bộ cấu kết với Thiên Dạ thần điện, nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng đây chẳng qua là ác ý vu oan mà thôi.
Từ xưa đến nay kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, lịch sử cũng là do người thắng viết.
Ngươi thắng, ngươi nói cái gì cũng đúng.
Cho nên sự vu oan tương tự vẫn luôn tồn tại.
Nhưng thật sự mà nói Yên Nhạc hoàng bộ cấu kết với Thiên Dạ thần điện, đoán chừng ai cũng không tin. Bởi vì Yên Nhạc hoàng bộ nếu thật cấu kết với Thiên Dạ thần điện, dựa vào Trụ Sơn hoàng bộ muốn phá hoại Yên Nhạc hoàng bộ, đó không phải là trò cười sao.
"Yên Nhạc hoàng bộ chúng ta chưa từng có cấu kết với Thiên Dạ thần điện, người thật sự cấu kết với Thiên Dạ thần điện chính là Trụ Sơn hoàng bộ."
Trên đỉnh thánh điện, Tô Hàm Hương từ bên cạnh Tô Lăng Hạo đi ra, ở trước mặt người trong thiên hạ chậm rãi nói ra chân tướng.
"Cái gì! Người thật sự cấu kết với Thiên Dạ thần điện chính là Trụ Sơn hoàng bộ?"
"Trụ Sơn hoàng bộ liên hợp với cao thủ Thiên Dạ thần điện, âm thầm tập kích Yên Nhạc hoàng cung?"
"Thật sự rất có khả năng, Yên Nhạc hoàng bộ nói thế nào cũng là thế lực đã trải qua mấy vạn năm tích luỹ làm sao có thể nói diệt là diệt, ít nhất Trụ Sơn hoàng bộ không có khả năng này."
Tô Hàm Hương chủ động đứng ra làm sáng tỏ sự thật khiến cho không ít người đều rơi vào trầm tư.
Nhất là trông thấy hình ảnh Tô Lăng Hạo chỉ dựa vào ngọc tỉ truyền quốc đã trấn áp 398 trận pháp thượng phẩm Thiên Vương xuống.
Nắm giữ sức mạnh đáng sợ như vậy làm sao có thể bị diệt môn bởi một Trụ Sơn hoàng bộ, bên trong khẳng định có ẩn tình gì.
Mọi người càng nghĩ thì càng tán đồng Tô Hàm Hương, hơn nữa giờ khắc này, quan trọng là Tô Hàm Hương cũng không nói láo.
Nếu như Trụ Sơn hoàng bộ thật cấu kết với Thiên Dạ thần điện, vậy lời kia của Vân Thượng Yến có ý gì?
Một cảm giác không thích hợp đang lan tràn trong lòng tất cả mọi người, nhiệt độ không khí rất cao, nhưng lại lạnh lẽo thấu xương.
"Không phải! Có thể có biến cố lớn phát sinh."
Sắc mặt Giang Thượng Lâm ngưng trọng, trong lòng cảm giác không ổn đã càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí cũng có tư tưởng mang theo Giang Hoài Nguyệt trốn chạy.
Lần này đến Yên Nhạc hoàng đô, có lẽ chính là một quyết định sai lầm.
Trang 510# 1