Chương 1031: Trứng U Minh Hạt
Tin tức về ý đồ hợp tác khống chế cả Nhân tộc của Trụ Sơn hoàng bộ cùng Thiên Dạ thần điện như cơn lốc bao phủ toàn bộ Nhân tộc.
Ai cũng không ngờ rằng, chân chính cùng Thiên Dạ thần điện hợp tác không phải là Yên Nhạc hoàng bộ mà là Trụ Sơn hoàng bộ.
Việc này đã triệt để chấn động cả Nhân tộc, liên bang quốc đều triệu khai hội nghị trong đêm, thương thảo quyết sách trừng phạt Trụ Sơn hoàng bộ.
Tô Lăng Hạo không quá mức khó xử với các thế lực lớn của bách tộc liên minh, vẻn vẹn chỉ cần bồi thường một khoảng tiền phạt kếch xù liền được thả rời đi.
Bởi vì hiện tại Nhân tộc thời buổi rối loạn, Trụ Sơn hoàng bộ hợp tác cùng Thiên Dạ thần điện, khẳng định sẽ có bước kế hoạch tiếp theo.
Việc cấp bách của Nhân tộc chính là ngăn cản tổn hại bên trong.
Cho nên Tô Lăng Hạo mới không bắt giết các thủ lĩnh của bách tộc liên minh. Sau khi thả bọn họ rời đi, những thế lực kia trở thành lực lượng tuyến đầu chống lại Trụ Sơn hoàng bộ.
…..
Tịch Thiên Dạ ngồi xếp bằng bên trên hồ Thu Thuỷ, từng đầu Huyết Long không ngừng lao ra từ hồ nước sau đó chui vào cơ thể hắn rồi biến mất không thấy gì.
Thân thể hắn tựa như lỗ đen, không rõ đã thôn phệ hết bao nhiêu Huyết Long.
Mười vạn hắc ám quân đoàn ngưng tụ ra huyết khí đương nhiên khổng lồ. Tịch Thiên Dạ đã ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười bốn, hiện tại vẻn vẹn chỉ dựa vào lực lượng Minh Hoàng thi văn liền có thể chống lại Chí Tôn Vương.
Hổ Tam Âm cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy, toàn bộ ngồi tu luyện xung quanh Tịch Thiên Dạ, trắng trợn thôn phệ lấy Huyết Long chui ra từ hồ ngước.
"Tịch Thiên Dạ, thiên hạ không có tiệc tiêu tán, ta muốn rời đi."
Thải Lân công chúa xuất hiện cách đó không xa, nhìn Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Nếu sự tình của Yên Nhạc hoàng bộ đã kết thúc, vậy nàng tự nhiên cũng muốn rời đi.
Bên trong Chân Mộc linh thổ còn rất nhiều bí mật cần nàng thăm dò, tự nhiên không thể một mực chậm trễ bên trong Nhân tộc cương vực.
Nếu không phải vì nợ Tịch Thiên Dạ nhân tình, nàng cũng sẽ không chậm trễ lâu như vậy.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn Thải Lân công chúa, không nói gì thêm mà chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Thải Lân công chúa không tu luyện Minh Hoàng luyện thi thuật, cho nên nàng một mực tu luyện tại huyết hồ trong lòng đất, mượn nhờ Địa Mạch huyết tuyền nên tu vi cũng đã đột phá tới bán bộ Chí Tôn Vương.
Nhưng muốn tiến thêm một bước thành chân chính Chí Tôn Vương, không chỉ dựa vào Địa Mạch huyết tuyền liền có thể làm được.
"Kỳ thật có đôi khi ta lơ đãng suy nghĩ, ngươi đến cùng là Tịch Thiên Dạ hay vẫn là Nhiếp Nhân Hùng."
Thải Lân công chúa nhìn Tịch Thiên Dạ, đột nhiên nói ra.
Mặt ngoài, Tịch Thiên Dạ cùng Nhiếp Nhân Hùng tựa hồ cùng một người, nhưng Thải Lân công chúa lại cho rằng bọn hắn càng giống như hai người khác biệt.
Tịch Thiên Dạ chỉ cười cười, không trả lời nghi vấn của Thải Lân công chúa.
Không đạt được đáp án, nàng quay người rời đi.
Kỳ thật, cho dù là Nhiếp Nhân Hùng hay Tịch Thiên Dạ đều không quan trọng.
"Chú ý an toàn!"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Ha ha, yên tâm đi. Ta phúc lớn mạng lớn, vận khí nghịch thiên, nói không chừng lần sau gặp mặt ta sẽ mạnh hơn ngươi."
Thải Lân công chúa cười hai tiếng, hóa thành một đoàn thải quang thoã mái biến mất tại chân trời.
Cái gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc, nàng đạt được truyền thừa của hai vị thần linh, ai dám nói nàng sau này sẽ không có một phen hành động.
Tịch Thiên Dạ thu hồi tầm mắt, bước ra một bước liền biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã xuyên qua cánh cổng ánh sáng thượng cổ và đi vào bên trong Yên Nhạc tổ lăng.
"Tịch đại nhân!"
"Tịch tiên sinh!"
…..
Mọi người bên trong Yên Nhạc tổ lăng nhìn thấy Tịch Thiên Dạ, lúc này liền vây quanh cung kính hành lễ với hắn.
Người có thể bước vào Yên Nhạc tổ lăng, toàn bộ đều là dòng chính của Yên nhạc hoàng bộ, có thân phận cùng địa vị bất phàm tại Yên Nhạc hoàng bộ.
Nhưng giờ phút này lại từng cái cung kính tới cực điểm, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn thần linh.
Yên Nhạc hoàng tộc có thể phục quốc mà không bị Trụ Sơn hủy diệt, toàn bộ đều nhờ vào Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ không phải ân nhân cứu mạng của một người, mà chính là ân nhân cứu mạng của toàn bộ Yên Nhạc hoàng bộ.
"Không cần khách khí."
Tịch Thiên Dạ cười nói.
Nói xong hắn bước ra một bước, biến mất trước mắt mọi người.
Tộc nhân của Yên Nhạc hoàng tộc đều quá nhiệt tình không cần thiết, Tịch Thiên Dạ cũng không muốn cùng bọn họ gặp nhau.
Huyết hồ trong lòng đất bởi vì mấy người Hổ Tam Âm đều thôn phệ huyết khí bên trên hồ Thu Thủy, cho nên nơi này đã không còn một ai, chỉ có Vạn Hồn linh thụ bồng bềnh trên huyết thuỷ, lẳng lặng hấp thu năng lượng bên trong huyết hồ.
"A! Tô Hàm Hương!"
Tịch Thiên Dạ bỗng nhiên phát hiện, phía dưới Vạn Hồn linh thụ có một nữ tử đang khoanh chân ngồi.
Nữ tử kia tướng mạo tuyệt thế, da thịt như tuyết, có một cỗ khí chất linh tú.
Từ sau khi chiến thắng Thiên Dạ thần điện, Tô Hàm Hương vẫn bận rộn công việc bên trong Yên Nhạc hoàng bộ, đã nhiều ngày qua đều chưa thấy thân ảnh của nàng.
"Tịch công tử!"
Dường như phát giác Tịch Thiên Dạ đến, Tô Hàm Hương mở mắt ra đứng dậy hơi thi lễ.
"Rất nỗ lực."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu nói.
"Đều nói người chậm thì cần bắt đầu sớm, ta thiên tư không được, vậy cũng chỉ có thể trả giá càng nhiều nỗ lực."
Tô Hàm Hương cười nói.
Tịch Thiên Dạ ừ một tiếng, kỳ thật thiên tư của Tô Hàm Hương cũng không kém nhưng hắn cũng không khen ngợi gì thêm, bảo trì dạng nỗ lực này là chính xác.
Tô gia vừa trải qua kiếp nạn, Tô Hàm Hương không cùng phụ mẫu đoàn tụ lại lập tức đến huyết hồ tu luyện, rõ ràng nàng có lòng cầu tiến cùng ý chí tương đối lớn.
Nói đến, Tô Hàm Hương này có chút tiến bộ không nhỏ, mượn nhờ Địa Mạch huyết tuyền nên tu vi đã bước vào cấp độ bán bộ Thánh Thiên Vương.
Tu vi như thế, chớ nói đến trong thế hệ trẻ tuổi, dù là đồng lứa lão cũng thuộc về cường giả đỉnh cao.
Đương nhiên có tiến bộ lớn như thế, ngoại trừ cố gắng bên ngoài của nàng thì thiên phú cũng tương đương quan trọng.
Nàng có U Hương chi thể vạn năm hiếm thấy, nếu toàn bộ kích phát ra, thành tựu không thể đoán trước được.
"Ngươi tiếp tục tu luyện đi, chỉ cần có quyết tâm, cuối cùng cũng có sở thành."
Tịch Thiên Dạ dặn dò một câu, liền quay người đi đến hồ nước đỏ ngòm.
Tô Hàm Hương nhìn theo bóng lưng Tịch Thiên Dạ muốn nói gì đó nhưng rồi lại nén trở về, yên lặng tọa hạ tiếp tục tu luyện.
Tịch Thiên Dạ nhìn hồ nước nhẹ gật đầu hài lòng.
Địa Mạch huyết tuyền nơi đây tương đương khổng lồ cùng tràn đầy, dù bọn hắn không ngừng thôn phệ cũng không tiêu hao quá nhiều, vẫn duy trì trên bảy phần địa mạch huyết khí như cũ.
Tịch Thiên Dạ từ trong Không Phách thạch lấy ra một vật, đó là một khỏa trái tim đỏ tươi như máu, phảng phất có huyết dịch từ phía trên chảy xuống.
Nó không ngừng nhảy lên trong lòng bàn tay Tịch Thiên Dạ, mỗi một lần nhảy lên khiến không gian xung quanh liền chấn động, hàng loạt thánh đạo quy tắc bị đánh tan, bên trong phương viên trăm trượng thế mà vô phương ngưng tụ ra thánh đạo quy tắc.
Vật này chính là U Minh hạt trùng trứng trước kia, vì trải qua Tịch Thiên Dạ điểm hoá nên nó đã tiến hóa thành U Minh hạt hoàng tộc.
Nhưng cũng chính vì vậy, nó mới chậm chạp vô phương ấp ra.
Bởi vì năng lượng mà U Minh hạt mẫu trùng lúc trước lưu lại chỉ đủ ấp ra U Minh hạt bình thường, so sánh với năng lượng của U Minh bọ cạp hoàng tộc kém hơn gấp trăm lần.
Trang 517# 1