Chương 1045: Thiên Nam Kỳ Đảo
"Ngươi có phát hiện gì?"
Tịch Thiên Dạ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng Hà Bách Châu.
Hà Bách Châu nghe vậy lắc đầu bất đắc dĩ nói:
"Nơi này đã hoàn toàn hóa thành phế tích, tất cả đã hoàn toàn thay đổi, việc này của chúng ta sợ là không có thu hoạch gì. Đáng tiếc Thiên Nam sơn bị hủy, cũng tìm không được đường vào Thiên Nam kỳ đảo."
"Thiên Nam kỳ đảo? Một tòa không gian độc lập cỡ nhỏ sao?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Ừm! Thiên Nam kỳ đảo chính là Thiên Nam viện Thánh địa, chỉ có nhân vật trọng yếu nhất trong Thiên Nam viện mới có thể bước vào, Kính Thiên thần bia cùng Vô Sắc Vô Hình Thụ mà ta nói tới chính là ở phía trên Thiên Nam kỳ đảo, chỉ tiếc Thiên Nam sơn bị hủy, thiên lộ liên thông Thiên Nam kỳ đảo cũng bị hủy hơn phân nửa."
Hà Bách Châu cười khổ nói. Không biết U Minh tộc có đặt chân vào Thiên Nam kỳ đảo hay không, nếu như không thì có lẽ Kính Thiên thần bia cùng Vô Sắc Vô Hình Thụ vẫn còn bên trong Thiên Nam kỳ đảo.
"Ngươi chờ một chút."
Tịch Thiên Dạ nghe vậy, như đang suy nghĩ gì đó bổng gật gật đầu sau đó khoanh chân ngồi dưới đất, một luồng thần niệm lúc có lúc không không ngừng khuếch tán khắp thiên địa.
Hà Bách Châu kỳ quái nhìn Tịch Thiên Dạ, không biết được hắn đang muốn làm gì.
Nàng tò mò nhưng cũng không quấy rầy Tịch Thiên Dạ.
Chỉ chốc lát sau, Tịch Thiên Dạ chậm rãi mở mắt, sau đó đứng dậy bước về phía một khe rãnh vụn vỡ.
Chỗ khe rãnh kia rất sâu, theo như dự liệu thì đó hẳn dấu tích mà trận chiến giữa các cường giả tuyệt thế đã lưu lại.
Hà Bách Châu cùng Khải Tát hộ pháp đi theo sau lưng Tịch Thiên Dạ đều đang tò mò không biết hắn đã phát hiện điều gì.
Rất nhanh, Tịch Thiên Dạ đã đến đáy khe rãnh, trước mặt hắn có một cột núi dã bị phá nát, từng mảnh vỡ vung vãi cong vẹo cắm ngược trong đất bùn.
Tịch Thiên Dạ nhìn đoạn núi đã bị phá tan tành kia, ngón tay chỉ vào phía trên điểm nhẹ một cái, sau một khắc, phía trên đoạn núi bị phá vỡ kia nổi lên từng vòng hào quang nhỏ yếu, cùng với sự xuất hiện của quang mang kia, không gian chung quanh dường như cũng không ổn định, từng mảnh thượng cổ cấm văn hoặc vỡ vụn hoặc không hoàn chỉnh từ phía trên đoạn núi hiện ra, sau đó rất nhanh lại ẩn nấp.
"Quả nhiên ở đây."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, sau đó hai tay bắt ra một cái ấn quyết huyền diệu mà thần bí.
Ấn quyết phức tạp mà thâm ảo, mới vừa xuất hiện, không gian chung quanh tựa như một dòng lưu động cuồn cuộn sôi trào.
Từng đoàn từng đoàn hào quang màu bạc, từ tận sâu hư không chui ra, sau đó không ngừng xoay tròn vây quanh Tịch Thiên Dạ.
"Không Gian pháp tắc."
Con ngươi Hà Bách Châu co rụt lại, nàng hiểu biết rộng rãi, chính là người rất biết nhìn đồ.
Từ xưa đến nay, Không Gian pháp tắc chính là một trong những pháp tắc khó tu luyện nhất, ở trình độ nào đó mà nói còn khó tu luyện hơn cả Hắc Ám pháp tắc.
Tu sĩ trong thiên hạ ít càng thêm ít, có lục soát cả thiên hạ cũng tìm không ra bao nhiêu người, hơn nữa phần lớn là nông cạn, chỉ có thể bắt chước thủ đoạn của thượng cổ tiên hiền luyện chế một chút không gian cất giữ bảo vật.
Còn không gian thần thông trong truyền thuyết thì chỉ thuộc về truyền thuyết, dường như không ai biết.
Tịch Thiên Dạ một tay khiến Không Gian pháp tắc hóa hư thành thật, quả là không đơn giản, chỉ có twu sĩ tu luyện Không Gian pháp tắc tới cấp độ cực cao, mới có thể làm được.
Hà Bách Châu không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ ưu tú trên những phương diện khác đã không nói, trong không gian pháp tắc thần bí cùng khó khăn nhất lại có thể có được thành tích cao như vậy.
Trong lúc nhất thời, sâu trong lòng nàng cũng có chút ghen ghét, trên đời này thật sự có người hoàn mỹ vậy sao.
Tịch Thiên Dạ rót toàn bộ hoang khí vào bên trong ấn quyết thần bí, theo thời gian trôi qua, ánh bạc trên người hắn càng ngày càng nóng rực, Không Gian pháp tắc từ chỗ sâu không gian chui ra ngoài cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng trong phạm vi trăm dặm dường như đã bị ngân sắc quang mang bao phủ.
Chỉ thấy ngân mang tràn ngập thiên địa, một cánh cổng ánh sáng nhàn nhạt chậm rãi ngưng tụ ra.
"Cánh cửa không gian."
Thân thể Hà Bách Châu chấn động, kinh ngạc nhìn tòa ngân quang lóng lánh phát ra từ cánh cổng kia.
Từ phía trên cánh cổng, nàng có thể cảm ứng rõ ràng được thiên lộ liên thông giữa hai không gian, phía bên kia của cánh cổng ánh sáng rõ ràng cũng kết nối với một điểm không gian.
"Không phải là cánh cửa kết nối không gian của Thiên Nam kỳ đảo sao."
Ánh mắt Hà Bách Châu sáng lóe lên, theo bản năng đi về phía trước mấy bước, ánh mắt xuyên thấu qua cánh cửa không gian, nhìn lại cánh cổng ánh sáng sau lưng.
Chỉ thấy quang môn sau lưng chính là một hòn đảo trôi nổi giữa bầu trời, hòn đảo kia không lớn nhưng cũng không nhỏ, bị đám mây trên cửu thiên bao vây như là chốn bồng lai.
"Thiên Nam kỳ đảo!"
Hà Bách Châu kinh ngạc hô lên một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Hòn đảo kia lại có thể thật sự chính là Thiên Nam kỳ đảo trong truyền thuyết.
Mặc dù xưa nay nàng chưa từng tới nơi này, nhưng theo bức họa của Mộ Thương đại lục cũng đã thấy được bộ dáng của Thiên Nam kỳ đảo, cho nên nàng liếc mắt đã có thể nhận ra.
"Không sai, vậy mau vào xem một chút đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, nói xong hắn liền bước vào quang môn.
Hà Bách Châu theo bản năng cũng bước theo, nhưng một đôi mắt từ đầu đến cuối nhắm về phía Tịch Thiên Dạ, nhìn xem ánh mắt của hắn như đang nhìn một vị quỷ thần.
Làm sao có thể!
Hắn làm sao có thể triệu hoán ra quang môn?
Sau khi cánh cửa không gian bị hủy, gần như không thể triệu hoán lại được.
Bởi vì tu sĩ bây giờ căn bản là không có cách sáng lập ra cánh cửa không gian, toàn bộ đều là di tích lưu lại từ thời thượng cổ.
Sinh linh bây giờ mặc dù có khả năng sử dụng cánh cửa không gian kia, nhưng lại không cách nào cải biến nó.
Một khi kết cấu tạo thành cánh cửa không gian bị hủy diệt thì vĩnh viễn không thể khôi phục được.
Tịch Thiên Dạ lại từ trong tàn cốt triệu hồi ra cánh cửa không gian, thủ đoạn như thế quả thực quỷ thần khó lường.
Thiên Nam kỳ đảo vĩnh viễn lơ lửng giữa không trung, dường như sẽ không bao giờ rơi.
Nơi này không có đất mặt, có lẽ cũng không có bầu trời, chỉ có hòn đảo bị bao vây trong những đám mây.
Dù sao cả không gian và thời gian cũng chỉ có một hòn đảo, đương nhiên cũng không tồn tại khái niệm trời và đất.
Chỉ vẻn vẹn mấy bước Tịch Thiên Dạ cùng Hà Bách Châu đã bước đến Thiên Nam kỳ đảo.
Nhưng tình hình bên trong đảo lại khiến cho hai người không tự chủ được mà cảm thấy nặng nề.
Cảnh vật hoang tàn đổ nát, khắp nơi đều là phế tích, vô số thi thể ngã vào trong vũng máu, dường như trải rộng khắp hòn đảo.
Huyết dịch đã khô cạn, thi thể đã hư thối nghiêm trọng.
Rõ ràng, cảnh giết chóc này đã trôi qua rất lâu, nơi này đã hoàn toàn trở thành đất cằn sỏi đá.
"U Minh tộc quả nhiên không buông tha nơi này, thật tàn nhẫn."
Hà Bách Châu thở sâu, đi dạo một vòng quanh hòn đảo, đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
"Tất cả bảo vật đều đã bị dọn đi rồi, bao gồm cả Kính Thiên thần bia cùng Vô Sắc Vô Hình Thụ." Hà Bách Châu khẽ thở dài.
Ai có thể ngờ tới, Thiên Nam viện đã từng vô cùng rực rỡ, lại có ngày trở nên thê thảm như thế này.
Từ nay về sau, không còn Thiên Nam viện, trên đại lục sẽ xoá tên.
Thậm chí cả Nhân tộc... Cũng có thể hoàn toàn diệt vong.
Không có Thiên Nam viện bảo hộ, nhân tộc chẳng qua cũng chỉ là một chủng tộc cấp thấp, những chủng tộc đứng thứ hai bên trong Chân Mộc linh thổ đều có thể tùy ý xúc phạm đến nhân tộc.
"Hắn hẳn là Thiên Nam viện chủ."
Trong một tòa tâm cung bên trong Thiên Nam kỳ đảo, Tịch Thiên Dạ từ một khoảng sân yên lặng tìm ra một cỗ thi thể.
Trang 524# 1