Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1046: Tiên Nhân E Ngại

Chương 1046: Tiên Nhân E Ngại




Thi thể kia khác biệt so với những thi thể khác, chẳng những không hề hư thối mà còn hoàn hảo như lúc ban đầu, máu thịt sinh động như người còn sống.

Hắn lẳng lặng quỳ một chân dưới một gốc cây hoa quế, đầu rũ cụp, hai tay nắm thật chặt một thanh chiến kiếm cắm trên mặt đất, rõ ràng hắn chết không cam lòng, trước khi chết luôn nghĩ phải đứng lên lại.

Trong sân tràn đầy cây hoa quế, mùi thơm tràn ngập khỏa lấp cả mùi máu tươi nồng nặc.

"Chí tôn thi."

Hà Bách Châu nhẹ nhàng nói ra.

Từ trên thân của thi thể kia, nàng có thể cảm giác được một luồng sóng khí tức đặc thù, dù cho đã tử vong cũng không thể trừ khử, đó là khí tức Chí Tôn vương.

Chí tôn thể, chí tôn khí, chí tôn pháp tắc... Chính là Chí Tôn vương tiêu phối.

Hết sức rõ ràng rằng, thi thể trước mắt kia đã từng chính là một vị Chí Tôn vương.

Tịch Thiên Dạ bước lên phía trước, ngồi xổm trước mặt thi thể, tự lẩm bẩm:

"Huyết Minh..."

Cái gì!

Hà Bách Châu nghe vậy sững sờ, cũng bước tới trước mặt thi thể chí tôn vương.

Khi nàng nhìn thấy hai chữ viết bằng máu của chí tôn thi trước mặt kia thì sắc mặt đột nhiên kịch biến, sắc mặt rạng rỡ tươi vui trong nháy mắt đã tái nhợt đi mấy phần.

"Ngươi biết được ý tứ của Huyết Minh?"

Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Hà Bách Châu.

Phản ứng của Hà Bách Châu xem ra nàng rõ ràng biết được ý tứ trong hai chữ mà Thiên Nam viện chủ lưu lại trước khi chết.

"Nếu như ta đoán không sai, ý mà Thiên Nam viện chủ biểu đạt hẳn là Huyết Minh cung."

Sắc mặt Hà Bách Châu ngưng trọng nói.

Khải Tát hộ pháp bên cạnh vốn đang tò mò nhìn chung quanh, nhưng ngay thời điểm nghe nói đến ba chữ Huyết Minh cung, thân thể lại run lên bần bật, suýt nữa đã kinh ngạc hô lên. Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm hai chữ bằng máu của người chết trước mặt, khuôn mặt đã tái nhợt vô cùng.

"A! Huyết Minh cung có chỗ nào kỳ lạ."

Tịch Thiên Dạ nhiều hứng thú nói. Hắn không ngờ ngay lúc Hà Bách Châu cùng Khải Tát hộ pháp thấy hai chữ Huyết Minh lại phản ứng như thế.

"Trong lúc Thiên Dạ thần điện chưa từng xuất hiện, trong thế giới này có hai đại thánh địa, phân biệt là Huyết Minh cung cùng tinh linh thần điện. Huyết Minh cung thuộc về U Minh tộc, tinh linh thần điện thì tên đã nói lên ý nghĩa thuộc về Tinh Linh tộc."

"Từ xưa đến nay, Huyết Minh cung cùng tinh linh thần điện đều là chúa tể tuyệt đối trong thế giới này. Bên trong Chân Mộc linh thổ có thể đắc tội với bất kỳ thế lực nào nhưng không nên đắc tội với Huyết Minh cung cùng tinh linh thần điện, đây là đệ nhất chuẩn tắc để Mộ Thương đại lục chúng ta bước vào nơi này, cũng đã từng là đệ nhất chuẩn tắc của tu sĩ Nam Man đại lục."

Thanh âm Hà Bách Châu ngưng trọng nói.

Nam Man đại lục cùng Mộ Thương đại lục, hai đại lục cộng lại thăm dò Chân Mộc linh thổ đã mấy chục vạn năm.

Nhưng cả hai đại lục tổ tiên đều khuyên bảo người đời sau tuyệt đối không thể trêu chọc Huyết Minh cung cùng tinh linh thần điện.

Nhất là Huyết Minh cung, tuyệt đối không thể trêu chọc.

Bởi vậy rõ ràng, hai nơi Thánh địa này đáng sợ bực nào.

"Huyết Minh cung?"

Tịch Thiên Dạ tự lẩm bẩm, trong mắt nhiều thêm sự hứng thú.

Hắn vốn coi Thiên Dạ thần điện chính là thế lực đáng sợ nhất bên trong thế giới này, có Thiên Dạ thánh tổ truyền thừa, nội tình thâm bất khả trắc.

Lại không thể ngờ rằng, cái gọi là Huyết Minh cung kia, rõ ràng so với Thiên Dạ thần điện càng có lực uy hiếp.

"Chủ nhân, tinh linh thần điện tuy mạnhnhưng với thực lực của ngài cũng không phải cấm kỵ. Thế nhưng Huyết Minh cung... tuyệt đối không thể trêu chọc a. Tất cả những việc liên quan đến Huyết Minh cung, chúng ta hẳn là nên tận lực né tránh."

Khải Tát hộ pháp nơm nớp lo sợ nói, trong mắt tràn đầy hoảng hốt, sợ Tịch Thiên Dạ vì nhân tộc mà chạy đến Huyết Minh cung tìm phiền phức.

"Há, Huyết Minh cung kia đáng sợ như thế, khiến Thiên Dạ thần điện đều phải tránh không kịp?"

Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.

"Kỳ thật..."

Khải Tát hộ pháp muốn nói cái gì, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, thì liền ngậm miệng lại, không dám nói tiếp, trong mắt có vẻ ầm thầm lo lắng không nói ra được.

Mặc dù Huyết Minh cung được xưng là cấm kỵ, nhưng xưa nay không xuất thế, đã trên vạn năm nay không có động tĩnh gì của Huyết Minh cung.

Hiện tại Huyết Minh cung đột nhiên xuất thế, hơn nữa vừa xuất hiện đã diệt Thiên Nam viện, bên trong có ẩn tình gì?

Chẳng lẽ... Những lời mà Điện chủ nói kia sẽ trở thành sự thật?

"Chôn hắn đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Nói xong, hắn liền quay người bước ra ngoài mảnh sân nhỏ, nếu nơi này đã bị hủy, như vậy đương nhiên không còn ý nghĩa gì để ở lại nữa.

"Khí tức thật quen thuộc."

Đang lúc Tịch Thiên Dạ sắp bước ra sân nhỏ, một luồng thanh âm đột nhiên vang lên, chủ nhân của thanh âm kia dường như mới thức tỉnh sau giấc ngủ say, có một luồng ủ rũ nồng đậm.

"Tịch Thiên Dạ, nơi này chính là nơi nào, vì sao lại cho ta cảm giác quen thuộc?"

Âm thanh của Hải U Hoàng từ trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn vang lên, Tịch Thiên Dạ đánh tan phân hồn của Thiên Dạ điện chủ, toàn bộ hồn lực phát ra đều bị hắn hấp thu, khoảng thời gian gần đây hắn đều ngủ say, thực lực hôm nay cũng đã khôi phục không ít.

Lúc đầu Hải U Hoàng còn có chút mông lung, nhưng rất nhanh đã tư duy càng ngày càng rõ ràng.

"khí tức thật quen thuộc."

Hải U Hoàng nhịn không được mà từ bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn chui ra, dạo qua một vòng quanh sân, cuối cùng dừng lại trước một cái hố đất hãm xuống.

"Nơi này đã từng để lại đồ vật gì, vì sao khiến ta vừa quen thuộc vừa kiêng dè."

Trong lòng Hải U Hoàng rất đỗi kỳ lạ, mắt nhìn chằm chằm cái hố đất kia, có chút nghi hoặc.

Hắn chính là người phương nào? Tiên nhân trên cửu thiên!

Bên trong một thế giới lạc hậu lại có thể có một cỗ khí tức khiến cho hắn kiêng dè, thậm chí là có thể e ngại.

"Dựa vào vị trí mà xem, đồ vật đã từng đặt ở nơi này hẳn chính là Kính Thiên thần bia trong truyền thuyết, chẳng lẽ ngươi quen biết Kính Thiên thần bia hay sao?"

Hà Bách Châu nhìn Hải U Hoàng, tò mò hỏi.

Nàng cũng không ngạc nhiên vì sao Hải U Hoàng lại đột nhiên xuất hiện, trên thân Tịch Thiên Dạ, chuyện gì phát sinh nàng cũng đều không ngạc nhiên.

"Rất quen thuộc, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là cái gì, ta đã mất đi rất nhiều trí nhớ."

Hải U Hoàng nhíu mày lắc đầu nói.

Lúc trước hắn vì mạng sống mà Tiên Hồn phân hoá ngàn tỉ, cửu tử nhất sinh mới thoát ra được.

Kỳ thật rất nhiều trí nhớ lúc trước của hắn đều bị mất bên trong tháng năm dài đằng đẵng.

Cũng là vì như vậy mà hắn tự xưng là tiên nhân, nhưng ngay cả một phần vạn năng lực của tiên nhân cũng không có.

"Ta còn tưởng rằng ngươi biết cái gì."

Hà Bách Châu liếc mắt, biết là hỏi lại cũng không hỏi được gì.

"Tịch Thiên Dạ, những thứ đã từng đặt tại đây hẳn là rất là bất phàm, nếu như ngươi có thể lấy nó thì nhất định phải lấy liền tay, chắc chắn sẽ không sai."

Sắc mặt Hải U Hoàng nghiêm túc nói.

Mặc dù hắn nghèo túng nhưng dù sao cũng đã từng là tiên nhân, có thể làm cho tiên nhân sinh ra cảm xúc như thế, rõ ràng vật kia đáng sợ bao nhiêu.

Thậm chí hắn hoài nghi Kính Thiên thần bia kia, rất có thể có liên quan đến việc năm đó hắn bị trấn áp.

Hà Bách Châu nghe vậy lại âm thầm nhếch miệng, Kính Thiên thần bia dĩ nhiên bất phàm, chính là đồ vật có liên quan đến một vị thần, còn cần ngươi phải nói.

"Đi thôi!"

Tịch Thiên Dạ bước ra sân nhỏ, bước ra bên ngoài.

"Đi đâu?"

Hà Bách Châu tích cực hỏi, trong Thiên Nam viện không thu hoạch được gì, nơi tiếp theo đến, nhất định phải chọn chỗ tốt.

"Đương nhiên là đi lấy những bảo vật kia về, ta có thể không tính toán một tay không mà đi một chuyến."

Sắc mặt Tịch Thiên Dạ không thay đổi nói.

Thiên Nam viện bị cướp sạch, thủy hệ Thần thạch kia là một trong ngũ đại nguyên tố Thần thạch, chắc chắn cũng là bị đám người kia cướp sạch từ bên trong Thiên Nam viện.


Trang 524# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất