Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1075: Không Đường Nào Để Trốn

Chương 1075: Không Đường Nào Để Trốn




Dựa theo ý nghĩ của Họa Tâm tiên tử, Tịch Thiên Dạ trưởng thành nhanh như vậy thì tu vi linh hồn khẳng định không được tốt lắm, dù sao tu vi linh hồn khó mà nâng cao hơn so với tu vi thánh đạo, tu vi thánh đạo của Tịch Thiên Dạ tăng nhanh như gió vậy tu vi linh hồn chắc chắn sẽ lạc hậu hơn rất nhiều.

Nhưng nàng thì tương phản, tu vi linh hồn của nàng bởi vì một số nguyên nhân nên mạnh hơn so với tu vi thánh đạo của nàng rất nhiều.

Dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, dù cho cao thủ Chí Tôn vương cấp độ thứ tư cũng sẽ trúng chiêu chịu thiệt thòi lớn.

Huống chi tu vi hiện tại của Tịch Thiên Dạ, khoảng cách trở thành Chí Tôn vương cấp độ thứ tư còn một đoạn rất dài.

Họa Tâm tiên tử chấp tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn Tịch Thiên Dạ, chờ bí thuật linh hồn mạnh mẽ kia của nàng bùng nổ trong thức hải và phá hủy toàn bộ ý chí tinh thần của hắn.

Nếu như Họa Tâm tiên tử phán đoán không sai, vậy Tịch Thiên Dạ thật sự rất có thể sẽ ngã xuống trong tay của nàng.

Nhưng làm sao... Tịch Thiên Dạ làm sao lại có sơ hở rõ ràng như thế.

Linh hồn của hắn không chỉ không có sơ hở, ngược lại chính là nơi cường đại nhất của hắn.

Một đoàn hào quang vàng óng chỗ mi tâm của Tịch Thiên Dạ chợt lóe lên, sau một khắc bí thuật linh hồn mạnh mẽ kia của Họa Tâm tiên tử đã hoàn toàn biến mất không còn vết tích, giống như đá chìm biển rộng.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn về phía Họa Tâm tiên tử, trong mắt giống như cười mà không cười.

Cái gì!

Họa Tâm tiên tử vốn bình tĩnh tự nhiên, gần như nắm chắc thắng lợi trong tay thì biểu cảm hơi thay đổi.

Linh hồn bí thuật của nàng biến mất, không còn bất kỳ dấu vết gì, không còn bất kỳ va chạm gì, lại biến mất quái lạ như thế.

Sức mạnh linh hồn kia của nàng có thể uy hiếp được Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, làm sao có thể nói biến mất liền biến mất.

"Họa Tâm tiên tử, dưới tình huống chưa hiểu kẻ địch bỗng nhiên phát động công kích linh hồn, có thể là tối kỵ."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.

Họa Tâm tiên tử nghe vậy thì trong lòng bỗng nhiên xiết chặt, một cảm giác không ổn tự nhiên sinh ra.

Quả nhiên chỉ nháy mắt sau đó, một cơn bão táp tinh thần kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện trong thức hải của nàng không có chút điềm báo nào.

Thân thể Họa Tâm tiên tử run lên, khuôn mặt tuyệt mỹ bỗng nhiên tái đi, từng tia huyết dịch từ khóe môi chảy ra nhuộm đỏ sa y màu tuyết trắng.

Linh hồn cắn trả!

Phương thức công kích bí thuật linh hồn quỷ dị khó lường, hơn nữa tương đối khó phòng ngự, một khi thành công thì có khả năng lập tức tiêu diệt hoặc tê liệt được kẻ địch. Nhưng ngược lại, thi triển công kích linh hồn cũng vô cùng hung hiểm, nếu như mục tiêu công kích có tu vi linh hồn cao hơn người công kích quá nhiều, như vậy sẽ khiến linh hồn lập tức bị cắn trả, từ đó dẫn lửa thiêu thân.

Cho nên dưới tình huống bình thường, trừ phi bản thân vô cùng tự tin, nếu không sẽ không tùy tiện phát động công kích linh hồn với người khác.

Họa Tâm tiên tử chưa từng nghĩ tới, tu vi của Tịch Thiên Dạ tăng lên nhanh như vậy, thời gian một năm nhắn ngũi đã long trời lở đất, kết quả tu vi và trình độ linh hồn của hắn cũng đáng sợ như nhau, thậm chí đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.

Một người làm sao có thể dị thường đến tình trạng như thế, là ma quỷ sao?

Ánh mắt Họa Tâm tiên tử nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đầy vẻ không thể tin và tưởng tượng nổi.

"Tiên tử, có đôi khi tự tin quá mức lại không phải là chuyện tốt."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hắn có tám đạo phân hồn, tu vi linh hồn đáng sợ cực kỳ.

Sức mạnh cắn trả vừa mới kia mặc dù Họa Tâm tiên tử miễn cưỡng chịu đựng, nhưng linh hồn cũng bị trọng thương, không chỉ không thể thi triển ra sức mạnh linh hồn nữa mà sức mạnh thánh đạo cũng sẽ giảm xuống hơn phân nửa.

"Ngươi rốt cuộc là ai! Làm sao lại làm được?"

Họa Tâm tiên tử khó tin nhìn Tịch Thiên Dạ.

Nàng vốn sinh ra đã bất phàm, lúc xuất thế đã tạo ra dị tượng, trời sinh đã là thánh hồn, chính là Tiên Thiên Thánh Linh chân chính.

Từ nhỏ thiên phú linh hồn của nàng đã không gì có thể sánh kịp, thậm chí nhờ vậy được vị kia thu nhận làm đệ tử.

Tu vi linh hồn của nàng kỳ thật đã sớm bước vào cấp độ Chí Thánh, chẳng qua nàng không cam tâm chỉ có linh hồn trở thành Chí Thánh cho nên chậm chạp chưa đột phá làm đế.

Nàng hi vọng tu vi thánh đạo của mình cũng đột phá thành Chí Thánh, đạt được hoàn hảo nhất giống như sư tôn của nàng vậy, có một không hai trong thiên hạ.

Cũng là vì sao nàng vô cùng tự tin trực tiếp phát động công kích linh hồn về phía Tịch Thiên Dạ, căn bản mặc kệ tu vi và trình độ linh hồn của hắn như thế nào, bởi vì nàng tin bất luận tu vi linh hồn của Tịch Thiên Dạ cao bao nhiêu, trình độ tinh thâm cỡ nào cũng không có khả năng so sánh với nàng.

Nhưng mà kết quả lại làm cho cả người nàng đều có chút choáng váng.

Tu vi linh hồn của nàng không bằng Tịch Thiên Dạ, từ nhỏ nàng đã có thành tựu linh hồn tuyệt thế và luôn lấy đó làm kiêu ngạo, thế mà bị Tịch Thiên Dạ vượt lên.

"Thiên phú của ngươi mặc dù không tệ, thế nhưng kiêu ngạo quá mức không phải chuyện tốt, chẳng lẽ sư phụ của ngươi chưa từng dạy ngươi, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.

"Nhiếp Nhân Hùng, ngươi nhớ kỹ cho bổn tiên tử, mối thù hôm nay một ngày nào đó ta sẽ báo."

Họa Tâm tiên tử rất không cam lòng, nhớ ngày đó, Nhiếp Nhân Hùng trong mắt của nàng chẳng qua là một con cóc nhái vô dụng có ý nghĩ hão huyền, nàng tùy tiện bày ra chút ít mưu kế đã có thể giết chết hắn.

Nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua, người mà lúc trước nàng nhìn không thuận mắt sẽ năm lần bảy lượt gây cản trở cho nàng.

"Chúng ta đi!"

Họa Tâm tiên tử phất ống tay áo, hào quang vạn đạo cuốn Sí Lân ma tướng và Huyết Dực ma tướng chuẩn bị rời đi.

Linh hồn của nàng đã bị trọng thương, muốn làm gì Tịch Thiên Dạ đã không còn khả năng.

"Không giao đồ vật ra đã muốn đi, có hơi lạc quan quá mức rồi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Hừ! Nhiếp Nhân Hùng, ta thừa nhận ngươi đã khiến ta hơi khiếp sợ, nhưng dựa vào như vậy muốn giữ ta lại, không phải là nói chuyện viển vong chứ."

Họa Tâm tiên tử cười lạnh, nàng mặc dù không địch lại Tịch Thiên Dạ nhưng muốn giữ nàng lại là không thể nào.

Nói xong nàng liền biến thành một đoàn thất thải thần quang chuẩn bị mang theo Huyết Dực ma tướng và Sí Lân ma tướng rời đi.

Tịch Thiên Dạ thấy cảnh này cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng đập mạnh một cước trên mặt đất.

Sau một khắc, toàn bộ sơn cốc đều chấn động ầm ầm, những ngọn núi xung quanh có đá vụn lăn xuống, giống như có một sức mạnh vô hình bao phủ trong thiên địa.

"Trận pháp!"

Con ngươi Họa Tâm tiên tử co rụt lại.

Nơi ẩn cư thanh tu của mình thế mà xuất hiện trận pháp của người khác, hơn nữa nàng không hề có cảm giác, nói ra e là sẽ khiến cho người khác khó mà tin được.

Nhiếp Nhân Hùng không những vô thanh vô tức xuất hiện trong sơn cốc mà nàng không phát giác gì, đã thế hắn lại còn lặng lẽ bố trí một trận pháp.

Sắc mặt của Huyết Dực ma tướng và Sí Lân ma tướng đã ảm đạm, Nhiếp Nhân Hùng quả thật cao thâm không lường, làm cho không người nào có thể phỏng đoán.

Vốn có thiếu chủ ở đây, bọn hắn cũng không cần phải lo lắng, cho rằng thiếu chủ ít nhất có thể bảo vệ được an toàn của bọn hắn.

Nhưng giờ khắc này thì bọn hắn không có lòng tin lớn như vậy. Bản thân thiếu chủ chạy đi có lẽ không khó, nhưng muốn mang bọn hắn cùng ra ngoài e là không dễ dàng như vậy.

Dù sao, cái đáng sợ nhất của Tịch Thiên Dạ chính là U Minh hạt hoàng thâm không thể lường kia, sự tồn tại kinh khủng kia cho đến bây giờ cũng chưa thò đầu ra.


Trang 539# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất