Chương 1076: Kinh Hãi
Từng vòng sóng ánh sáng bao phủ thiên địa chói lọi vô cùng từ trên trời giáng xuống rơi vào trên thân của Họa Tâm tiên tử cùng hai vị Ma tướng kia khiến thân thể của ba người đều bị áp chế hơi run nhẹ.
Tu vi linh hồn của Tịch Thiên Dạ đã đạt tới đỉnh cao, cho hắn thời gian đương nhiên có thể bố trí ra trận pháp tương đối cường đại.
Ngâm!
Chín long ảnh hư ảo từ trong tầng mây mênh mông chui ra ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó hóa thành một vòng sáng xoay quanh Cửu Long, trấn áp về phía mấy người Họa Tâm tiên tử.
Còn cách rất xa nhưng Sí Lân ma tướng và Huyết Dực ma tướng cũng không chịu nổi, vạt áo từ trong ra ngoài đều bị xé rách, huyết mạch sôi trào, phóng xuất ra lực lượng mạnh nhất cũng khó khăn lắm mới ngăn cản được lực lượng trấn áp kia.
"Trận pháp thật mạnh."
Trong đôi mắt của Họa Tâm tiên tử cũng xuất hiện một vệt kinh hãi.
Còn Sí Lân ma tướng và Huyết Dực ma tướng đã hoàn toàn nói không ra lời, dồn tất cả khí lực khó khăn lắm mới ngăn cản được uy áp trong hư không trấn áp kia.
"Giao đồ vật cướp đoạt từ Thiên Nam viện ra, ta sẽ thả các ngươi bình yên rời đi."
Tịch Thiên Dạ đứng ở cửu thiên nhàn nhạt nhìn Họa Tâm tiên tử nói.
Yêu cầu của hắn không cao chút nào, so với an nguy tính mệnh, có thể nói rất đơn giản.
Nhưng Họa Tâm tiên tử thuộc dạng cao ngạo, sao lại dễ dàng khuất phục trước áp lực của Tịch Thiên Dạ.
"Nhiếp Nhân Hùng, dựa vào ngươi cũng muốn uy hiếp ta, nằm mơ!"
Họa Tâm tiên tử lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, nàng vung tay lên ném Sí Lân ma tướng và Huyết Dực ma tướng vào trong sơn cốc, rõ ràng không quan tâm an nguy của bọn hắn.
"Ngươi đã muốn chiến vậy đánh đi, với người cùng thế hệ, ta chưa từng bại."
Họa Tâm tiên tử bước ra một bước, tóc như thác nước bay lượn, một năng lượng ở trên người nàng trước nay cũng chưa từng xuất hiện, thâm thúy và kinh khủng chậm rãi phóng thích ra.
Thiên địa chưa có dấu hiệu nào đã nổi lên bông tuyết bao trùm trăm dặm xung quanh, toàn bộ thiên địa, toàn bộ sơn cốc... Trong chốc lát tựa như cải thiên hoán địa, hóa thành đất trống hoàn toàn, quả thật Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt.
Còn bản thân Họa Tâm tiên tử dường như đã trở thành một người khác, tóc đen hóa thành màu xanh đậm, hãi lãng cuồn cuộn giống như biển sâu.
Đôi mắt cũng hóa thành màu băng lam mỹ lệ thâm thúy tản ra một hàn ý thần thánh mà hờ hững. Thân thể vốn cao gầy vô cùng, đột nhiên giương cao ba thước, hoàn mỹ và sục sôi nổ tung.
"Lam Bảo Thần Tinh Thể."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói cũng không bất ngờ với biến hóa kinh người của Họa Tâm tiên tử.
"Sao ngươi có thể biết."
Họa Tâm tiên tử không ngờ rằng Nhiếp Nhân Hùng cũng biết Lam Bảo Thần Tinh Thể, người trước mắt quả nhiên thần bí.
"Đáng tiếc so với nàng ấy, Lam Bảo Thần Tinh Thể của ngươi kém quá xa."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lắc đầu nói.
Họa Tâm tiên tử nghe vậy thì thân thể chấn động, không thể tin nhìn Tịch Thiên Dạ đầy hoài nghi và ngạc nhiên.
Nàng ấy?
Hắn nói người nào, chẳng lẽ chính là là sư tôn của mình?
Theo nàng biết, toàn bộ Nam Man đại lục, người tu luyện Lam Bảo Thần Tinh Thể chỉ có hai người, trong đó một người chính là nàng, còn một người khác chính là sư tôn của nàng.
Chỉ là Nhiếp Nhân Hùng làm sao có thể biết sư tôn của mình! Bản thân Sư tôn tồn tại ở hạng như thế nào, hắn cũng xứng được biết sao!
"Ngươi đến cùng là người nào?"
Khí tức trên người Họa Tâm tiên tử càng thêm cường đại, tầm mắt nhìn thẳng cặp mắt của Tịch Thiên Dạ, dường như muốn xem thấu hắn.
"Lam Bảo Thần Tinh Thể của ngươi mặc dù tu luyện không tồi, nhưng cuối cùng chẳng qua là Hậu Thiên tu thành, so với Lam Bảo Thần Tinh Thể nàng Tiên Thiên mà thành thực sự kém quá xa."
Tịch Thiên Dạ nói tới nàng ấy, dĩ nhiên là Lam Mị.
Sau khi từ biệt ở Thiên Lan thế giới cũng chưa từng gặp lại.
Khi ở Thiên Cự sơn, Tịch Thiên Dạ sớm đã phát giác trong cơ thể Họa Tâm tiên tử có một sức mạnh vô cùng quen thuộc.
Cho nên hắn mới phán đoán ra Họa Tâm tiên tử hẳn không phải là người của Thiên Cơ thánh thành mà là tới từ Phù U thánh thành.
Hơn nữa có thể được Lam Mị thu nhận làm đồ đệ để truyền thừa y bát, rõ ràng địa vị ở Phù U thánh thành không thấp.
Cũng là vì sao lúc Sí Lân ma tướng và Huyết Dực ma tướng xuất hiện trong sơn cốc lại cung cung kính xưng hô Họa Tâm tiên tử là thiếu chủ, hắn cũng không bất ngờ.
"Ngươi đến cùng là người nào!"
Thân thể Họa Tâm tiên tử chấn động, nàng làm sao cũng không ngờ rằng Nhiếp Nhân Hùng không chỉ biết được sư tôn, hơn nữa tới cũng biết bí mật Lam Bảo Thần Tinh Thể của sư tôn chính là Tiên Thiên mà thành.
Làm sao có thể!
Nàng cũng là bởi vì lúc tu luyện Lam Bảo Thần Tinh Thể nên trong lòng có nghi hoặc, sau khi thỉnh giáo sư tôn mới biết được.
Trong thiên hạ chắc chắn ngoại trừ nàng không có người nào biết được bí mật này mới đúng chứ.
Lúc này trong lòng Họa Tâm tiên tử rung động, không thể nào hiểu được, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thân thể yêu kiều chấn động mạnh một cái, có chút không thể tin nhìn Tịch Thiên Dạ.
Nhiếp Nhân Hùng? Tịch Thiên Dạ?
Nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Tịch Thiên Dạ nếu như không phải Nhiếp Nhân Hùng dùng tên giả, thì là tên của hắn vốn có sao?
Trước đó nàng nghe được cái tên Tịch Thiên Dạ này đã có chút quen tai, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Mà giờ khắc này suy nghĩ tỉ mĩ, thân thể của nàng không khỏi từng đợt run rẩy, rùng mình.
"Tịch Thiên Dạ! Ngươi chính là là Tịch Thiên Dạ kia của năm đó, cung chủ của Thiên Bảo cung, một người chết đi hơn một trăm năm! Ngươi đoạt xác Nhiếp Nhân Hùng, sau đó sống lại..."
Họa Tâm tiên tử đột nhiên bật thốt lên, trong mắt đầy rung động không có gì sánh kịp, nàng hết sức thông minh, một khi điểm thông lập tức đã nghĩ thông suốt tất cả vấn đề.
Cung chủ của Thiên Bảo cung năm đó không có chết, ngược lại mượn nhờ thi thể của Nhiếp Nhân Hùng sống lại.
Khó trách nàng lúc ấy rõ ràng đã giết chết Nhiếp Nhân Hùng, kết quả lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt nàng.
Cho dù trong nội tâm nàng đã vô cùng khẳng định nhưng rất lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh lại, đầy vẻ khiếp sợ và sợ hãi.
Một người chết đi hơn một trăm năm, thế mà sống lại lần nữa.
Hơn nữa người kia chính là một nhân vật vô cùng thần bí lại đầy sắc thái truyền kỳ.
Hắn năm đó cứu vớt chúng sinh của Thiên Lan thế giới, đến nay vẫn được truyền tụng là thần tích, sự việc lúc đó dù cho sư tôn của mình cũng làm không được.
Cung chủ của Thiên Bảo cung kia và sư tôn của mình, nghe đồn năm đó có vướng mắc rất sâu, mặc dù bây giờ đã bị liệt vào cấm kỵ rất ít người dám nói lại, nhưng nàng là đệ tử của sư tôn, đương nhiên ít nhiều gì cũng biết một chút bí mật.
Như thế người trước mắt biết được một số tin tức được che giấu của sư tôn, đương nhiên cũng không còn là nghi vấn.
"Tịch Thiên Dạ, cung chủ của Thiên Bảo cung, ngươi thế mà không có chết!"
Họa Tâm tiên tử cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, nàng hiện tại chính là thiếu chủ của Phù U thánh thành, không thể ở trước mặt cung chủ của Thiên Bảo cung làm mất mặt mũi.
Cho dù nàng cố gắng che lấp nhưng vẫn hoàn toàn không có cách nào che giấu cảm xúc kia.
Người trước mắt kì thực quá mức đặc biệt.
Nhất là sau khi hắn cứu chúng sinh của Thiên Lan thế giới, hình tượng của hắn gần như đã trở thành thần thoại, rất nhiều dân chúng của Thiên Bảo thánh thành thậm chí xem hắn như thần linh mà cung phụng.
Đối mặt với nhân vật như vậy, muốn hoàn toàn không quan tâm hơn thua, quá khó khăn rồi.
"Nhiều năm không gặp, sư tôn của ngươi bây giờ có khỏe không."
Tịch Thiên Dạ cười nói.
Trang 539# 2