Chương 1079: Huyễn Tâm Công Chúa
Vẻ mặt nghiêm túc của Họa Tâm tiên tử từ trước đến nay chưa từng có, gom tất cả tinh khí thần lại đánh với Tịch Thiên Dạ một trận, từ thờ ơ không đếm xỉa lúc đầu chuyển thành sự trang nghiêm của bây giờ.
Sự thật chứng minh không phải ngươi có tu vi mạnh và trang bị tốt là có thể đè ép.
Giao thủ với một nhân vật đáng sợ như vậy, dẫu sao cũng phải dùng hết khả năng, nếu sơ sẩy một cái là có thể thua hết một bàn.
"Thiên Huyễn Cửu Tà."
Thân ảnh Họa Tâm tiên tử hóa thành chín đại tàn ảnh thoáng qua đã tan biến tại chỗ, sau đó không thể tưởng tượng được lại xuất hiện ở chín hướng của thiên địa.
Dường như trong chốc lát đã bao vây Tịch Thiên Dạ khiến cho hắn không có bất kỳ thời gian nào để phản ứng, đổi thành những tu sĩ khác mà muốn thoát ra khỏi vòng vây cũng tương đối khó khăn. Dĩ nhiên Tịch Thiên Dạ có thể dễ dàng xông ra nhưng hắn lại không ra mà chỉ đứng bình tĩnh tại chỗ.
"Tịch cung chủ, chiến pháp Thiên Huyễn Cửu Tà của ta mặc dù chính là tự sáng tạo, nhưng bên trong cũng có sự trợ giúp của sư tôn mà thành, chính là bí kỹ chiến đấu cường đại nhất hiện tại của ta."
Họa Tâm tiên tử nói xong, đột nhiên phát động thế công.
Hàn băng chiến mâu trong tay nàng mãnh liệt phát ra ánh sáng nóng bỏng như mặt trời, sau đó mỗi thân ảnh lại lần nữa chia ra làm chín, chín chín tám mươi mốt.
Trong khoảnh khắc, trên bầu trời toàn bộ đều là mặt trời.
Nhưng những mặt trời kia không có bất kỳ nhiệt lượng gì, ngược lại tản ra khí tức u hàn vô cùng.
Toàn bộ thiên địa, toàn bộ sơn cốc, thậm không gian xung quanh đều bị hàn khí băng sương kia ngưng kết, vạn vật dường như đột nhiên đứng im.
"Thiên Huyễn sát!"
Chín chín tám mươi mốt đoàn mặt trời đột nhiên hợp lại ở giữa, va chạm về phía Tịch Thiên Dạ.
Thiên Huyễn Cửu Tà của Họa Tâm tiên tử cực kỳ kinh diễm, không chỉ ẩn chứa sức mạnh đáng sợ vô cùng còn chứa công kích linh hồn vô cùng kinh người.
Về trình độ linh hồn của Họa Tâm tiên tử lại mạnh hơn trình độ võ đạo của nàng, khi nàng dung nhập bí kỹ linh hồn vào trong chiến pháp của mình, uy lực của nó đáng sợ không cần nghĩ cũng biết.
Đổi thành một tên đế giả đứng ở vị trí của Tịch Thiên Dạ, đoán chừng trong nháy mắt đã phải biến thành tro bụi bị chôn vùi.
Trong Chân Mộc linh thổ, sức mạnh như thế quả thật có thể nói đạt đến đỉnh cao.
"Quả nhiên có ít đồ."
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhìn tám mươi mốt mặt trời đang va chạm về phía mình cười nhạt một tiếng.
Thiên phú của Họa Tâm tiên tử tương đối mạnh, gần như không kém bao nhiêu so với bọn Long Thiên Nhi.
Hơn nữa trong giai đoạn Thánh Giả có thể thông suốt dung hợp sáng tạo ra chiến kỹ thuộc về mình càng thêm đáng quý.
Không thể không nói, đối mặt với Thiên Huyễn Cửu Tà của Họa Tâm tiên tử thì Tịch Thiên Dạ cũng có chút áp lực.
Dù sao tu vi của Họa Tâm tiên tử tu mạnh hơn hắn quá nhiều, bất kể phương diện nào cũng cao hơn hắn mấy cấp độ.
Hắn muốn thắng Họa Tâm tiên tử bằng phương thức bình thường rõ ràng không có khả năng thắng.
Nghĩ đến đây.
Kim quang trong mi tâm Tịch Thiên Dạ sáng lên, sau một khắc tám đạo linh hồn thể xuất hiện ở xung quanh hắn.
Đúng là tám đạo linh hồn phân thân của hắn.
"Linh hồn phân hoá chi thuật."
Họa Tâm tiên tử ẩn trong mặt trời hàn băng thấy cảnh này thì con ngươi co rụt lại.
Nàng trước đó đã biết được sức mạnh linh hồn của Tịch Thiên Dạ mạnh hơn nàng, quả là thâm không thể lường.
Nhưng nàng cũng không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ lại có tám đạo linh hồn phân thân.
Linh hồn phân hoá chi thuật chính là bí thuật khá cao thâm, người trên cả Nam Man đại lục hiểu được thuật pháp này có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng cũng bởi vì có một vị sư tôn vĩ đại mới có cơ hội tu luyện linh hồn phân hoá chi thuật.
Nhưng linh hồn phân hoá chi thuật rất khó tu luyện, muốn tu luyện tới cấp độ cao thâm vô cùng khó khăn, đến nỗi tu sĩ Thánh Giả cơ bản cũng rất khó làm được.
Nàng tinh tu bí thuật linh hồn mấy chục năm mới miễn cưỡng tu luyện được một linh hồn phân thân, dựa vào chừng này nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Nhưng mà Tịch Thiên Dạ lại có tám linh hồn phân thân, hắn vẫn là người sao.
Chỉ thấy tám linh hồn phân thân của Tịch Thiên Dạ ngồi xếp bằng trên hư không, trên thân phóng thích ra Phật Quang màu vàng sáng chói mắt.
Phật quang phổ chiếu thiên địa, rất nhanh phát sinh ra một màn thần kỳ.
Chỉ thấy tám mươi mốt mặt trời hàn băng kia va chạm về phía Tịch Thiên Dạ, đa số hư ảo trong đó đều tán loạn, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.
Chỉ có chín mặt trời hàn băng vẫn phóng xuất ra ánh sáng chói mắt, tiếp tục va chạm về phía trước.
"Đáng giận!"
Sắc mặt Họa Tâm tiên tử ngưng trọng, chiến pháp Thiên Huyễn Cửu Tà của nàng lại còn không đụng được góc áo của Tịch Thiên Dạ đã bị hắn dễ dàng phá hết.
Thiên Huyễn Cửu Tà, công kích thực thể thật sự kỳ thật chỉ có chín đoàn, toàn bộ trong đó đều là công kích tinh thần.
Đồng thời cũng là một loại huyễn thuật, hư hư thật thật, khiến cho người khác không phân rõ là công kích thực thể hay là công kích tinh thần.
Đổi thành những kẻ địch khác, ít nhất phán đoán đâu là thật sẽ là một vấn đề rất lớn.
Mà Tịch Thiên Dạ nơi lại hoàn toàn không như vậy, trực tiếp tách công kích tinh thần từ trong Thiên Huyễn Cửu Tà của nàng ra.
Họa Tâm tiên tử giờ phút này rung động quả thật khó mà hình dung, bởi vì lần đầu tiên có người dùng thủ đoạn quỷ dị như vậy phá giải chiến pháp của nàng, dù cho sư tôn của nàng cũng chưa từng có.
Mất đi phương diện công kích tinh thần, Thiên Huyễn Cửu Tà cũng hoàn toàn bày ra ngoài sáng, không còn những công kích linh hồn biến hóa hư hư thật thật kia nữa, uy lực bị giảm hơn phân nửa.
Nhưng dù là như thế, Tịch Thiên Dạ muốn đỡ được công kích thực chất của chín mặt trời hàn băng cũng tương đối khó khăn.
Dù sao tu vi của Họa Tâm tiên tử có thể so với Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, hơn nữa chiến khí của nàng cũng là một thanh cổ khí tương đối bất phàm.
Chớ nói Tịch Thiên Dạ, nếu như đổi thành một cao thủ Chí Tôn vương cấp độ thứ tư giống như vậy ở đây cũng có khả năng bị một đòn giết chết.
Đương nhiên Tịch Thiên Dạ vẫn không hoảng hốt.
Hắn nhìn bề ngoài không có cái gì mạnh hơn Họa Tâm tiên tử, ngũ hành linh thể cùng với đủ loại bí pháp thần thông đã từng có đều hoàn toàn không còn.
Nhưng hắn có Minh Hoàng Luyện Thi thuật được xưng là bí thuật cấm kỵ đáng sợ trong vũ trụ.
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt ngưng tụ ra một ấn ký ở trước người.
Sau một khắc, một trận pháp huyền diệu khó giải thích xuất hiện tại dưới bàn chân của hắn
Tế hiến!
Chỉ thấy trận đồ huyền diệu kia chuyển động, những thi khôi trong Không Phách thạch kia bị phân giải tán loạn.
Sau khi thi khôi hóa thành khói đen, từng đoàn từng đoàn tràn vào trong cơ thể của Tịch Thiên Dạ.
Cùng lúc đó, khí tức của Tịch Thiên Dạ cũng điên cuồng tăng lên.
Hắn đã từng luyện hóa khá nhiều thi khôi, bên trong bao gồm đủ loại cường giả, thậm chí Chí Tôn vương cũng không ít.
Những thi khôi mạnh mẽ lúc trước kia, giờ phút này liên tục biến thành tro bụi hóa thành tử khí u minh nguyên thủy nhất không ngừng chui vào trong cơ thể Tịch Thiên Dạ.
Tế hiến! Bên ngoài tương tự với thi văn dung hợp chi thuật, đều tước đoạt sức mạnh của những thi khôi khác ngưng tụ trên người mình.
Nhưng tế hiến và dung hợp lại có bản chất khác biệt, dung hợp có thể nói là mượn nhưng tế hiến chính là hoàn toàn thôn tính.
Thi khôi bị tế hiến sẽ biến thành tro bụi hoàn toàn.
Cho nên tế hiến có điểm giống như mổ gà lấy trứng được một mất mười.
Những thi văn dung hợp có giới hạn, tế hiến lại không có.
Chỉ cần có đủ nhiều tế phẩm, chủ thể có thể tăng cường vô hạn.
Năm đó Minh Hoàng tế hiến vô số thi khôi, có thể trong thời gian ngắn chinh chiến với một số Tiên Đế trình độ cao nhất mà không rơi vào thế hạ phong, cũng là một trong những nguyên nhân mà Minh Hoàng Luyện Thi thuật được xưng là thuật pháp cấm kỵ.
Khoảng cách tu vi của Tịch Thiên Dạ với Họa Tâm tiên tử quá lớn, nếu chỉ là thi văn dung hợp, sức mạnh đạt được cũng không cách nào chiến thắng Họa Tâm tiên tử.
Chỉ có tế hiến mới có thể có được sức mạnh mạnh hơn.
Cùng với Tịch Thiên Dạ không ngừng tế hiến, khí tức trên người hắn trong thời gian ngắn điên cuồng tăng nhanh.
Minh Hoàng thi văn thứ mười lăm... Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu...
Lúc hoàn toàn ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu, trên thân Tịch Thiên Dạ xuất hiện một chùm sáng.
Một ánh sáng cực hạn, đó là biểu hiện của một giai đoạn đột phá tới cực hạn.
Trong tầng cấp của Minh Hoàng Luyện Thi thuật, có năm tiểu giai đoạn, mỗi giai đoạn đều cần ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu.
Hoàn thành toàn bộ năm tiểu giai đoạn ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ tám mươi, khoảng cách thành tiên chỉ thiếu một bước nữa.
Thời điểm ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ tám mươi mốt chính là tiên.
Tịch Thiên Dạ bây giờ hoàn toàn ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu cũng mang ý nghĩa tiểu giai đoạn thứ nhất đã viên mãn rồi.
Minh Hoàng luyện thi chi thể sau khi viên mãn, có bản chất bay vọt lên.
Chỉ thấy làn da bên ngoài của Tịch Thiên Dạ, xuất hiện lít nha lít nhít hoa văn tinh mịn, những hoa văn kia u ám và bí hiểm, nhìn nhiều sẽ hoa mắt thần mê. Một tầng kim loại đặc biệt sáng bóng bao phủ trên da mặt, tựa như da thịt biết phát sáng rạng rỡ.
Tịch Thiên Dạ chậm rãi quay đầu, nhìn như rất chậm kì thực trong nháy mắt đã hoàn thành.
Sau khi chín viên hàn băng Liệt Dương bị tinh thần lực của hắn giảm tốc độ, giờ phút này mới va chạm đến trước mặt hắn.
Ầm ầm!
Một quyền mà Tịch Thiên Dạ đánh ra, viên hàn băng Liệt Dương đầu tiên ầm ầm một tiếng trực tiếp bị đánh nổ tung.
Sau đó, rầm rầm rầm...
Viên thứ hai, viên thứ ba, viên thứ tư...
Chín viên hàn băng Liệt Dương dồn dập bị oanh bạo, mà Tịch Thiên Dạ từ đầu đến cuối đều chỉ khua quyền rất đơn giản.
Băng tuyết đầy trời từ không trung phất phất rơi xuống, toàn bộ thế giới đều bỗng nhiên an tĩnh lại.
Họa Tâm tiên tử sững sờ nhìn qua Tịch Thiên Dạ, Thiên Huyễn Cửu Tà của mình cứ như vậy hoàn toàn kết thúc?
Tấc công chưa lập, kết quả này khác biệt hoàn toàn với trong tưởng tượng trước đó của Họa Tâm tiên tử.
Mặc dù rõ ràng vị kia chính là là sự tồn tại không cách nào tưởng tượng được, nhưng dù sao tu vi bày ra chỗ này, trong nội tâm nàng vẫn chờ mong và may mắn, hi vọng chính mình có thể chiến thắng vị nhân vật trong truyền thuyết này.
Nhưng mà kết quả hết sức rõ ràng.
Bí pháp chiến đấu cường đại nhất của nàng cũng không làm gì được Tịch Thiên Dạ, nàng không thể có biện pháp nào chiến thắng được hắn.
"Thắng làm vua thua làm giặc, giao đồ vật cướp đoạt từ Thiên Nam viện ra đi."
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn Họa Tâm tiên tử nói.
"Tịch cung chủ, ngài chính là tiền bối lấy lớn hiếp nhỏ như thế có vẻ như không hay lắm. Nếu như truyền đến chỗ của sư tôn ta, lão nhân gia bà ấy còn không biết nhìn ngươi như thế nào."
Họa Tâm tiên tử biết Tịch cung chủ trước mắt có quan hệ không ít với sư tôn của mình, thậm chí đồn đại quan hệ đặc biệt hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Đương nhiên, đồn đại liên quan tới việc này nàng đều không tin.
Sư tôn của mình là hạng thần thánh cao quý gì, bà ấy tựa như thần linh trên trời, căn bản cũng không có phàm tâm.
"Giao đồ vật ra đi."
Tịch Thiên Dạ không hề bị lay động, lãnh đạm nói.
Những vật khác cũng thôi, nhưng viên Thần Thạch thuộc tính thủy kia của Thiên Nam viện, hắn nhất định phải có được, cái này liên quan đến tái tạo thân thể của hắn.
"Đồ vật vãn bối cũng lấy, tiền bối cao tuổi rồi thật sự không cần mặt mũi, việc này ta nhất định sẽ nói cho sư tôn."
Trong lòng Họa Tâm tiên tử nghiến răng nghiến lợi, tức giận căm phẫn.
Bảo vật lấy được từ Thiên Nam viện, toàn bộ đều không phải là vật bình thường, hơn nữa chính là chiến lợi phẩm của nàng, dựa vào cái gì đưa cho người khác.
Cái thế giới này mạnh được yếu thua, cách sinh tồn chính là như thế.
Theo như sức mạnh mới nãy của Tịch Thiên Dạ cho thấy, nàng căn bản cũng không phải là đối thủ. Thậm chí cơ hội chạy trốn nàng cũng không có.
Trước mặt người khác, nàng có lẽ có thể dễ dàng trốn thoát nhưng ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, nàng thật sự không có một chút lòng tin có thể chạy đi.
"Lão già không cần mặt mũi."
Nói xong, từ trên thân của Họa Tâm tiên tử bay ra một túi đựng đồ hung hăng vứt trên mặt đất sau đó liền quay người đi ra ngoài, trước khi đi còn tức giận căm phẫn mắng vài câu.
Sí Lân ma tướng và Huyết Dực ma tướng cúi thấp đầu, cẩn thận từng li từng tí đi theo đằng sau Họa Tâm tiên tử, mặt xám ngắt một câu cũng không dám nói.
Bọn hắn không có to gan như Họa Tâm tiên tử, cường giả trước mặt đáng sợ như thế, bọn hắn thở mạnh cũng không dám.
Thiếu chủ có quan hệ với nữ hoàng đại nhân kia, cung chủ của Thiên Bảo cung kia có lẽ sẽ không làm gì nàng, nhưng hai người bọn họ nếu như dám phách lối, nói không chừng một bàn tay đã đập chết bọn hắn rồi.
Tịch Thiên Dạ cũng đích thực không có ngăn cản Họa Tâm tiên tử rời đi, dù sao nàng chính là đồ nhi của Lam Mị, xem như nể mặt mũi của Lam Mị.
Hắn vẫy tay một cái, túi trữ vật bị Họa Tâm tiên tử vứt trên mặt đất lập tức bay vào trong lòng bàn tay của hắn.
Đồ vật trong túi trữ vật hắn cũng không cần kiểm tra, liếc mắt đã nhìn thấu hoàn toàn, chính xác chính là những bảo vật trong Thiên Nam viện.
Trong đó trân quý nhất chính là viên Thần thạch thuộc tính Thủy kia, một viên năng lượng thuộc tính Thủy có thể sánh ngang với Thái Dương tinh hạch.
Ngoại trừ Thần thạch thuộc tính thủy, trong túi trữ vật còn có ba khối không khí vô sắc vô hình.
Nói thành khối không khí cũng không đúng, bởi vì nhìn giống trái cây, nhưng nói chúng nó là trái cây nhưng chúng nó lại đang không ngừng biến hóa đủ loại hình dạng kỳ quái. Như thế đoán không sai, ba khối không khí vô sắc vô hình hẳn là Vô Sắc Vô Hình Quả mà Hà Bách Châu nói tới.
Trong túi trữ vật có Vô Sắc Vô Hình Quả, nhưng không có Vô Sắc Vô Hình Thụ, người lấy được hẳn là người của Huyết Minh cung.
Dù sao thế lực chủ yếu lúc trước vây công Thiên Nam viện chính là Huyết Minh cung.
Tịch Thiên Dạ hài lòng thu túi trữ vật vào, có thể có được Vô Sắc Vô Hình Thụ hay không với hắn kỳ thật không quan trọng.
Chỉ muốn lấy được Thần thạch thuộc tính Thủy là đủ rồi, những vật khác Tịch Thiên Dạ không quá để ý.
"Tịch công tử, ma nữ vừa nãy kia thật đáng sợ, nếu như ta đoán không sai, nàng hẳn là thiếu chủ của Phù U thánh thành Huyễn Tâm công chúa."
Họa Tâm tiên tử sau khi rời đi không lâu, Hà Bách Châu và Khải Tát hộ pháp mới từ ngoài sơn cốc thận trọng tới.
Trên mặt hai người đều còn sợ hãi, trận chiến phát sinh trong sơn cốc vừa nãy, bọn hắn mặc dù ở bên ngoài nhưng cũng nhìn rõ ràng.
Thanh thế kia...Sức mạnh kinh khủng kia, quả thật đáng sợ hơn nhiều so với Diệt Thế huyết Điệt lúc trước.
Cũng may Tịch công tử sớm đã đoán trước, không để bọn hắn cũng đi theo vào sơn cốc, nếu không trận chiến đáng sợ kia thì có lẽ Hà Bách Châu còn có một chút năng lực tự vệ, nhưng Khải Tát hộ pháp nhất định sẽ bị dư âm của trận chiến chấn động biến thành tro bụi.
"Huyễn Tâm công chúa?"
Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Hà Bách Châu, hắn cũng chưa từng nghe nói qua một người như thế.
Trang 541# 1