Chương 1081: Đến Thần Thành
Tinh Linh thần thành là thành trì lớn nhất bên trong Chân Mộc linh thổ, chính là quốc đô cao nhất của Tinh Linh tộc.
Mặc dù U Minh tộc cũng rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn Tinh Linh tộc, nhưng U Minh tộc tiềm phục tiềm lâu dài tại cực bắc của Minh Hải, dường như ngăn cách với bên ngoài, cho nên cho tới nay Tinh Linh thần thành đều là trung tâm văn hóa cùng chính trị của cả thế giới.
Chạng vạng tối, mấy người Tịch Thiên Dạ xuất hiện bên ngoài Tinh Linh thần thành, hắn đưa mắt nhìn ra xa, đầy rẫy đều là phồn hoa.
"Thành thị thật mỹ lệ"
Hà Bách Châu nhìn Tinh Linh thần thành nơi xa xa, tâm thần thanh thản, mặc dù nàng đến từ Mộ Thương đại lục, về mặt cấp độ mà nói cao hơn so với Nam Man đại lục rất nhiều, thế nhưng chưa từng thấy qua thành thị to lớn mỹ lệ như thế.
Tinh Linh thần thành mà nói là một tòa thành trì, vậy chi bằng nói đó là một quốc đô thu nhỏ. Bởi vì Tinh Linh thần thành không có thành trì, cũng không có tường thành, liếc nhìn lại chỉ thấy rừng rậm giăng đầy, có huyền không hòn đảo, có hải dương xanh thẳm, tất cả kiến trúc kết hợp với tự nhiên, cùng thiên địa vạn vật hòa làm một thể.
Ngược lại thành trì của nhân loại lại quá đơn điệu cùng cứng đờ, kém xa thành trì của Tinh Linh tộc.
Tinh Linh thần thành vô cùng náo nhiệt, đứng trên bầu trời nhìn xuống, đám người trên mặt đất đều như con thoi, lít nha lít nhít, nối liền không dứt.
Phần lớn người đều là từ bốn phương tám hướng mà đến, hình dáng khác nhau, chủng tộc cũng không giống nhau.
Nếu như quan sát tỉ mỉ thì có thể phân biệt được, những sinh linh đến Tinh Linh thần thành này, hơn chín phần đều không phải là Tinh Linh tộc.
"Bách tộc tụ tập, sắc màu rực rỡ, sức hút của Tinh Linh tộc quả nhiên đáng sợ."
Vẻ mặt Khải Tát hộ pháp tràn đầy cảm khái nói, trước kia chưa gia nhập Thiên Dạ thần điện, hắn chính là sinh linh của một chủng tộc nhỏ. Cái chủng tộc kia của hắn căn bản không đáng được nhắc tới trước mặt Tinh Linh tộc, thậm chí còn kém hơn nhân tộc một bậc.
" Mấy vị cũng là tới tham gia Thánh Khư thịnh điển của Tinh Linh tộc sao?"
Một đoàn lưu quang xẹt qua không trung với tốc độ cực nhanh, lấp lánh mấy cái liền xuất hiện xung quanh, cũng chẳng biết tại sao lại đứng trước mặt mấy người Tịch Thiên Dạ.
Người đến kia chính là một tên áo bào tử kim, lão giả quý khí đầy người, hắn đứng trên lưng một con hoang thú khổng lồ bay lượn, trong lúc mơ hồ tản ra sức mạnh chí tôn vô cùng kinh người.
Khải Tát hộ pháp thấy vậy thì con ngươi co rụt lại, thân thể vô thức liền lui lại một bước.
Chí Tôn vương!
Chỉ có Chí Tôn vương mới có thể tản ra sức mạnh chí tôn.
"Các hạ là ai, vì sao lại ngăn đường đi của chúng ta."
Ánh mắt Hà Bách Châu băng lãnh, sắc mặt không thay đổi nói.
Nàng cũng không phải Khải Tát hộ pháp, một tên Chí Tôn vương bình thường căn bản không nằm trong mắt của nàng.
Không mời mà tới lại đột ngột xuất hiện trước mặt nhóm người bọn hắn, hơn nữa lại cố ý phóng xuất ra sức mạnh chí tôn để biểu lộ rõ ràng sức mạnh của mình chính là việc làm thất lễ.
Ông lão áo tím cũng không phải đến một mình, phía trên con hoang thú màu xanh to lớn là mấy chục người lẻ tẻ đứng trên đó.
Tu vi những người kia đều không phải là thấp, toàn bộ đều là Thiên Vương cảnh, thậm chí có bảy tám tên là Thánh Thiên vương.
Con dơi màu xanh đen kia cũng không phải hoang thú bình thường, chính là một đầu hoang thú cấp độ Thánh Thiên vương.
Nhóm người trước mắt này, rõ ràng lai lịch bất phàm, chỉ dựa vào sức mạnh của bọn hắn đã có thể dễ dàng diệt được một vài chủng tộc.
"Hừ! sư tôn của chúng ta chính là Du Đồ tôn vương, là thủ lĩnh của Vân Đồ tộc..."
Ông lão áo tím còn chưa nói ra thì một người trong đám những người trẻ tuổi sau lưng của hắn tỏ vẻ khó chịu lạnh lùng nói, trong mắt ai nấy đều là ngạo khí, căn bản không nhìn thẳng vào mặt người khác.
Sư tôn của hắn chính là Chí Tôn vương, là người có thân phận cao quý giữa thiên địa mà nữ tử kia lại dám dùng thái độ như thế để nói chuyện với sư tôn của mình, quả thực không biết sống chết.
"Vân nhi không được vô lễ."
Ông lão áo tím khoát tay cắt ngang lời của người trẻ tuổi kia, cười chắp tay nói:
"đồ nhi của tại hạ tuổi nhỏ không biết cấp bậc lễ nghĩa, mấy vị bằng hữu chớ trách."
"Ta không có hứng thú chấp nhặt với một tên tiểu bối, ngươi có chuyện gì thì nói, không có việc gì thì đi nhanh lên."
Hà Bách Châu thản nhiên nói.
Sắc mặt ông lão áo tím cứng đờ, hắn thấy mấy người này có chút bất phàm, ban đầu chỉ muốn đến bắt chuyện vài câu, hắn có làm sao cũng không ngờ rằng đối phương sẽ nói chuyện vội vã như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt cũng trở nên khó nhìn. Hắn đường đường là một Chí Tôn vương, được xem là khách quý bên trong Tinh Linh tộc, trước nay chưa từng bị lạnh nhạt như vậy.
"Vân Đồ tộc? Chẳng lẽ chính là một trong 12 tộc phụ thuộc vào Tinh Linh tộc."
Khải Tát hộ pháp lạnh lùng thốt. Việc liên quan tới Vân Đồ tộc hắn đương nhiên hiểu rõ, mười hai chủng tộc phụ thuộc vào Tinh Linh tộc kia, nói là phụ thuộc, nhưng kỳ thật cũng chẳng khác gì nô lệ tộc.
Năm đó Vân Đồ tộc gặp phải tai hoạ ngập đầu, phải cam nguyện làm nô lệ cho Tinh Linh tộc mới may mắn thoát khỏi khó khăn.
Còn nhân tộc mặc dù cũng nhỏ yếu nhưng lại rất có cốt khí, trong lịch sử đã từng mấy lần gặp phải mối nguy diệt tộc nhưng chưa từng chấp nhận làm nô lệ.
Lời nói của Khải Tát hộ pháp trong nháy mắt đã khiến sắc mặt của đám người Vân Đồ tộc kia khó coi tới cực điểm.
Đâu ai lại nói như thế trước mặt người ta, mặc dù Vân Đồ tộc bọn hắn hoàn toàn tận hiến với Tinh Linh tộc, chẳng khác gì chủng tộc nô lệ nhưng mặt ngoài lại sẽ không ai nói khó nghe như vậy, phần lớn xưng hô bọn họ là chủng tộc phụ thuộc.
Ở trước mặt lại nói bọn họ là nô tộc, quả thực chính là đánh vào vết sẹo của bọn họ.
"Ngươi muốn chết!"
"Ngươi muốn chết!"
Toàn bộ đồ tử đồ tôn của ông lão áo tím kia đều sôi trào, bọn hắn bình thường đã quen thói ngang ngược càn rỡ, tên nào tên nấy mắt cao hơn đầu há có thể chịu được bị người châm chọc như thế, lúc này liền có một người trực tiếp bùng nổ, tung một quyền hung hăng đánh về phía Khải Tát hộ pháp.
Người này có tu vi cấp độ Thánh Thiên vương, chỉ nhất kích oanh ra đã khiến phạm vi không gian ngàn mét trong nháy mắt ngưng kết, sức mạnh như là muốn nổ tung toàn bộ thế giới.
Du Đồ tôn vương băng lãnh nghiêm mặt, cũng không ra tay ngăn cản.
Hắn vốn thấy mấy người này khí chất bất phàm, nên muốn lên trước kết giao một phen, cũng chuẩn bị một chút cho Thánh Khư thịnh điển.
Hắn đường đường là Chí Tôn vương, từ bao giờ phải chủ động đi kết giao với người khác, hắn đích thân tới kết giao đã là thành ý lớn nhất rồi. Kết quả những người kia không những không nắm lấy cơ hội, ngược lại không để hắn vào mắt, Du Đồ tôn vương hắn há có thể nhẫn?
"Cạc cạc, một tên nô bộc cũng dám lớn lối như vậy, hôm nay ta thay chủ nhân của ngươi giáo dục ngươi một chút."
Thánh Thiên vương của Vân Đồ tộc băng lãnh mà cười cười, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn.
Chỉ cần nhìn quần áo cũng rất dễ dàng có thể nhìn ra Khải Tát hộ pháp chính là một tên nô bộc.
Đổi lại là tên thanh niên áo trắng hoặc là nữ tử kia, hắn chưa hẳn dám ra tay.
Dù sao có thể khiến cho sư tôn hắn coi trọng mà chủ động tiến lên bắt chuyện há có thể đơn giản?
Nhưng chỉ một tên nô bộc hắn lật tay cũng có thể thu thập đi.
"Giáo dục ta? Sợ là ngươi không có tư cách đó."
Khải Tát hộ pháp cười lạnh một tiếng, một cước đạp trên mặt đất. Sau một khắc, một luồng gợn sóng vô hình khuếch tán tứ phía.
Phốc phốc!
Sức mạnh mà Vân Đồ tộc Thánh Thiên vương công kích ra trong khoảnh khắc liền bị tan rã toàn bộ không còn lưu lại một chút, tựa như một hồi gió nhẹ thổi qua đã biến mất toàn bộ không còn thấy đâu.
"Làm sao có thể!"
Trong mắt Vân Đồ tộc Thánh Thiên vương tràn đầy vẻ kinh ngạc, sức mạnh của hắn làm sao có thể bị người dễ dàng làm tan rã như thế, chỉ là một tên nô bộc mà thôi, làm sao có thể có khả năng như thế.
Hắn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó một khắc, một luồng sức mạnh kinh người từ trên thân Khải Tát hộ pháp bộc phát ra như là sóng to gió lớn, còn mạnh hơn Vân Đồ tộc Thánh Thiên vương không biết bao nhiêu lần.
"Cẩn thận."
Sắc mặt ông lão áo tím vốn đang xem trò vui kia bỗng nhiên cự biến.
Trang 542# 1